Chương 341: Kích Động
Khi thấy mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc, Lý Hoả Vượng, người dường như chỉ dựa vào ý chí của mình, nhanh chóng lâm vào hôn mê.
Những lời nói cuối cùng của hắn trước khi rơi vào trạng thái hôn mê là “Mau đi cứu Cao Trí Kiên…”
Trong lúc mê man, Lý Hoả Vượng lâm vào trạng thái trên bờ vực cái chết, ý thức của hắn vô cùng mơ hồ.
“Mệt mỏi quá, không, ta không thể từ bỏ, có người đang chờ đợi ta.”
“Có người đã trả một cái giá quá đắt để cứu lấy ta, ta tuyệt đối không thể chết…”
“Là ai? Ai đang theo dõi ta? Ngươi là ai?”
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lý Hoả Vượng vô cùng yếu ớt, từ từ mở một mắt, thân thể rung chuyển một cách quen thuộc giúp cho hắn biết, hắn đang nằm trên xe bò.
Hắn hướng ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, thấy Bạch Linh Miểu, với đôi mắt đo đỏ, đang ôm lấy một cái bình gốm, nhúng một thứ gì đó giống như mỡ bằng một miếng vải bông, nhẹ nhàng quét lên người hắn.
Lý Hoả Vượng cố gắng hết sức để mở, nhưng đôi môi đã bị dán vào nhau, một vệt máu trượt từ khoé miệng của hắn ta.
“Cao Trí Kiên đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói khàn khàn của hắn khiến cơ thể của Bạch Linh Miểu run lên. Cầm chiếc lọ trong tay, nhích lại gần bên đầu Lý Hoả Vượng, nước mắt nàng lại rưng rưng trong hốc mắt.
“Cao Trí Kiên đâu?”
Lý Hoả Vượng hỏi lại, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là Cao Trí Kiên, người bị treo trên cây kích khổng lồ.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng kéo tay áo lên, lau đi những giọt nước mắt kích động.
“Hắn không sao, ta đã nhờ Tiên gia cứu hắn. Nhát đó không đâm trúng điểm yếu của hắn.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Lý Hoả Vượng cười, hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng lại bị Bạch Linh Miểu vội vàng ngăn lại.
“Lý sư huynh, ngươi hiện tại không thể cử động được, ta đang quét dầu chuột cho ngươi. Mẹ ta từng nói, dầu chuột là phương pháp trị bỏng tốt nhất.”
Lý Hoả Vượng nghe lời, toàn thân cháy đen nằm trên xe, để đối phương lần lượt quét dầu lên người.
Qua lời Bạch Linh Miểu kể, Lý Hoả Vượng đã nắm được những gì xảy ra trong lúc hắn bất tỉnh.
Không ai biết Bành Long Đằng rốt cuộc đã tu luyện kiểu gì, tại sao hắn ta lại có thể di chuyển mà không cần đầu. Không một ai biết.
Điều duy nhất có thể biết là, cuối cùng bọn giết người trên tay lấm lem máu cũng đã chết. Đây cũng coi là thay trời hành đạo.
Xương của Bành Long Đằng cứng đến mức không thể nào phanh thây, sau khi xé nát toàn bộ da thịt của nàng, hoàn toàn biến thành một khung xương, cuối cùng nàng cũng không động đậy đườc nữa.
Mọi người giải quyết triệt để mối nguy, vội vã đi qua cửa khẩu, tiến vào địa giới của Thanh Khâu, tránh đám quân thổ phỉ còn lại trả thù.
Xe bò yên lặng một lúc, Bạch Linh Miểu ngập ngừng nói:
“Lý sư huynh, ngươi có thể dạy cho Tiểu Mãn tỷ phép thần thông giúp tay mọc trở lại không? Tay của nàng ấy không còn nữa.”
“Tuy rằng nàng luôn miệng nói không sao, nhưng nàng chỉ mới nhiêu đó tuổi, những tháng ngày sắp tới vẫn còn dài.”
…
“Không được!”
Trước lời thỉnh cầu của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng trả lời kiên quyết như đinh đóng cột.
Nhìn thấy vẻ tủi thân trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng dịu giọng giải thích:
“Căn bản không có phép thần thông gì cả, chỉ có nổi thống khổ tột cùng, hãy tin ta, so với những chuyện mà ta từng trải qua trước đó, mất đi một cánh tay thực sự chẳng hề gì.”
Nếu muốn có được sự chú ý của Tam Hủy, buộc phải chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lý Hỏa Vượng đã đích thân trải qua hai lần, hắn biết rất rõ mình cần phải trải qua những gì để đạt đến trình độ đó.
Hắn không muốn trải nghiệm tuyệt vọng đó lại xảy ra với những người bạn đồng hành của mình.
Nếu không, hắn thực sự sợ rằng Xuân Tiểu Mãn sẽ phát điên mất.
“Ồ, chỉ là ta thấy tiếc thay cho Tiểu Mãn tỷ, đang tuổi xuân phơi phới lại mất đi một cánh tay...”
“Đừng lo lắng, rồi sau này sẽ có cách thôi, thế giới này vô lý như vậy, kiểu gì cũng có cách lấy lại cánh tay cho nàng ấy.”
Lý Hỏa Vượng cũng không biết hắn đang tự an ủi chính mình hay an ủi Bạch Linh Miểu nữa.
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng chợt khịt mũi thật mạnh.
“Ngươi có ngửi thấy gì không? Hình như có mùi hôi thối?”
“Lý sư huynh, trên người ngươi có một phần thịt chết, thối rữa rồi tất nhiên sẽ bốc mùi.”
“Thối rữa, bốc mùi?”
Nghe được thông tin này, hắn bỗng nhiên bật cười, một nụ cười thoải mái.
Sự thối rữa đã quay trở lại, ở thế gian này, thiên đạo xảo quyệt cuối cùng cũng bình thường trở lại rồi.
Sự thối rữa đã quay trở lại, chợt một ý nghĩ mới nảy ra trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Nếu sự thối rữa đã trở lại, vậy thì sư thái có phải cũng có thể sống dậy không? Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung.
Điều này có lẽ chỉ là mơ tưởng, nhưng thực sự cũng rất có khả năng.
Trong thế giới phi lý này, suy cho cùng, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không quá bất ngờ.
Giờ phút này, trong lòng hắn thậm chí đang dấy lên một sự kích động mãnh liệt, hắn muốn quay đầu ngay lập tức, quay lại An Từ Am ở Tứ Tề để quan sát một lần nữa.