Chương 344: Thanh Và Khâu
"Thật sự là binh pháp?"
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên liếc nhìn Cao Trí Kiên rồi lại cẩn thận đọc thêm lần nữa.
Tuy nội dung khá trúc trắc khó hiểu, phần phía sau Lý Hỏa Vượng phải khá trầy trật mới hiểu được hết, nhưng hắn lật hết tất cả thì phát hiện ra cuốn sách này thực sự chỉ là một cuốn về binh pháp.
Bộp, đóng quyển sách lại, Lý Hỏa Vượng nghi ngờ nhìn Cao Trí Kiên.
"Chỉ là một cuốn sách nát bình thường, tại sao ngươi lại quan tâm nó đến vậy?"
"Nó..nó..nó..hay."
Cao Trí Kiên vươn đôi bàn tay thô chắc của mình ra đón lấy quyển sách từ tay Lý Hỏa Vượng.
Lúc này Lý Hỏa Vượng thấy vết thương của hắn lại bắt đầu rỉ máu, vội nói:
"Nhanh chóng quay trở về nằm nghỉ đi, đợi vết thương khỏi hẳn hãy xem."
Cao Trí Kiên cười ngây ngô gật đầu, ôm cuốn sách xoay người đi ra ngoài.
Sau khi thấy hắn rời đi, Bạch Linh Miểu nhanh chóng cầm lấy một chiếc chăn mỏng bên cảnh đắp lên người Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, ngươi bị thương nặng như vậy, đừng quan tâm những chuyện này nữa, sức khỏe quan trọng, nghỉ ngơi trước đi."
Lý Hỏa Vượng cũng muốn ngủ, nhưng cơn đau dữ dội trên lưng do Đại Thiên Lục gây ra khiến hắn không buồn ngủ chút nào.
Ánh mắt hắn thẩn thờ nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trống không, không biết nên nghĩ về cái gì.
Qua một lúc, hắn chợt lên tiếng:
"Miểu Miểu, dìu ta đứng dậy, ta muốn ra ngoài một chút."
Bạch Linh Miểu rõ ràng không muốn làm điều này, nhưng dưới sự thúc giục của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng nàng cũng phải làm theo.
Rèm xe được vén lên, bên ngoài là một thảm cỏ xanh tươi mát mẻ, khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy thoải mái như vừa uống một ngụm nước mát ngày hè, những ngọn cỏ được ngọn gió thổi qua trông như một dải lụa chập chùng.
"Đây là Thanh Khâu sao? Phong cảnh đẹp hơn nhiều so với những nơi trước đó."
Nghe Lý Hỏa Vượng nói, Bạch Linh Miểu đứng bên cạnh gật đầu.
"Ta nghe phụ thân nói Thanh Khâu ở bên trái Lương Quốc, còn nghe nói ngựa ở đây tốt lắm, cả dê cũng rất tốt."
Lý Hỏa Vượng gật đầu.
"Thanh, ta thấy rồi, vậy Khâu ở đâu?"
Đối với câu hỏi này, một người chưa từng đi xa như Bạch Linh Miểu hiển nhiên không trả lời được.
"Trong số chúng ta có ai là người bản địa của Thanh Khâu không?"
Lý Hỏa Vượng hỏi.
"Có Tôn Bảo Lộc, còn có một sư đệ, hai đạo đồng, nhưng bọn họ đều đã chết."
Lý Hỏa Vượng thở dài.
"Tìm nơi ở của bọn họ đi, chúng ta tiễn họ về nơi chôn nhau cắt rốn."
Một đường đi đến đây có quá nhiều thương vong.
"Ừm, nhưng ta nghe nói người ở Thanh Khâu không chôn cất người chết trong đất. Để lát nữa ta hỏi thăm Tôn Bảo Lộc xem sao."
Bạch Linh Miểu nói chuyện một lúc lâu chợt phát hiện Lý Hỏa Vượng không hề đáp lại lời nàng, nàng nghi ngờ nhìn sang, phát hiện đối phương đang sững người tại chỗ, hai mắt trợn to.
Hắn dường như vừa nhìn thấy thứ gì đó hết sức kinh hoàng, nhưng bên ngoài ngoại trừ thảm cỏ ra thì đâu còn gì nữa!
"Lý sư huynh, ngươi làm sao..."
Chưa kịp nói hết câu, nàng liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng trên người đầy thương tích đột nhiên cầm lấy thanh trường kiếm, nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống đất.
Dưới sự chấn động này, chân trái cháy đen của hắn rắc một tiếng, vỡ nát như một cành cây khô, trên khắp cơ thể cũng xuất hiện đầy các vết nứt.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại không quan tâm, hắn giơ kiếm lên bằng một tay và nhắm chuẩn vào cánh tay trái của mình, trông như thể hắn sắp chặt xuống bất cứ lúc nào.
Cẩu Oa cách hắn gần nhất nhanh chóng lao đến, bắt lấy cánh tay nâng kiếm của Lý Hỏa Vượng, hắn lo lắng hét lên với người đang đứng bên cạnh.
"Mau lấy dây xích đến đây! Lý sư huynh lại phát bệnh rồi!"
Cổ Lý Hỏa Vượng cứng ngắc quay sang Cẩu Oa.
"Lẽ nào ngươi không thấy gì?"
"Hả?"
Cẩu Oa vẻ mặt mờ mịt.
"Nhìn thấy cái gì?"
Nghe thấy câu trả lời của đối phương, cơ thể Lý Hỏa Vượng mềm nhũn vô lực, trực tiếp ngã xuống bãi cỏ mềm.
Lý Hỏa Vượng nằm trên mặt đất, con mắt duy nhất hướng lên trên, chỉ có một mình hắn nhìn thấy Bành Long Đằng không đầu đứng đó như một pho tượng, và một cái bóng khổng lồ bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Bộ chiến giáp trên người Bành Long Đằng dường như bị cháy thành màu đỏ sẫm, một ít máu chảy ra từ các khe hở trên bộ áo giáp, giống hệt với dáng vẻ trước đây lúc hắn giao chiến với Lý Hỏa Vượng trên chiến trường.
"Tại sao nàng ta lại trở thành ảo giác của ta? Tại sao?"
Lý Hỏa Vượng không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó di chuyển sau lưng Bành Long Đằng.
Đó là Kim Sơn Hoa, một Kim Sơn Hoa chỉ có nửa thân trên, lục phủ ngũ tạng thối rữa chảy ra khỏi khoang bụng của hắn, kéo lê trên mặt đất một vệt rất dài.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng bị các sư huynh đệ khác ba chân bốn cẳng trói bằng dây xích và đưa lên xe bò, hắn nhìn thấy Kim Sơn Hoa đang mở miệng và dường như muốn nói điều gì đó với hắn.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Kim Sơn Hoa vẻ mặt cứng đờ, liên tục mở hàm đóng hàm, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ miệng hắn.