Chương 345: Giúp Chút Việc Vặt
"Tũm."
Dương Tiểu Hài nhắm mắt lại, vùi đầu thật sâu vào làn nước sông trong vắt.
Sau khi lắc mạnh vài lần, hắn đột ngột nhấc đầu lên, khuôn mặt hiện lên vẻ sung sướиɠ.
Cả hai việc rửa mặt và uống nước được hắn thực hiện trong cùng một lúc.
"Nước ở đây ngọt quá."
Hắn đưa tay chạm vào giọt nước trên cằm, Dương Tiểu Hài xách một thùng nước lên, bắt đầu chạy trở về.
Những lần lặn lội đường xa như rèn luyện, cộng thêm việc không còn bị bỏ đói nữa, điều này khiến thân hình hắn không còn gầy gò ốm yếu như khi còn ăn xin.
Cơ thể trở nên có da có thịt, nước da cũng không còn vàng vọt nữa, chiều cao cũng cao lên một chút.
"Xin chào, Tào Tháo sư huynh."
Dương Tiểu Hài chào hỏi với Cẩu Oa đang loanh quanh bên cạnh những người phụ nữ.
Thấy Cẩu Oa chẳng rảnh rỗi nói chuyện với mình, Dương Tiểu Hài mỉm cười đi về phía cái nồi.
Hắn không phải là một đứa trẻ không biết gì, một đứa trưởng thành sớm như hắn hiểu tại sao Cẩu Oa lại xum xoe như vậy.
Bên dưới đáy nồi vẫn chưa được nhóm lửa, vì những người khác vẫn chưa thức dậy, phải đợi đến khi mọi người thức dậy rồi mới cho mì vào nồi.
Sau khi đặt cái thùng xuống, hắn lấy một cây củi dưới đáy nồi rồi đi về phía Xuân Tiểu Mãn đang nghiêm túc luyện kiếm.
Đi đến bên cạnh ánh kiếm lạnh lẽo đang bay lượn vun vυ"t, hắn nâng cây củi trong tay lên vung vẫy một cách khá thành thục.
Hắn rất tập trung, thậm chí tập trung như Xuân Tiểu Mãn.
Nhìn thấy cảnh này, Xuân Tiểu Mãn xoay cổ tay, đâm kiếm về phía Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài luống cuống tay chân, nhanh chóng hạ người về phía sau, ngã ngửa trên lớp cỏ mềm.
Xuân Tiểu Mãn một tay cầm kiếm, nói với Dương Tiểu Hài đang ngồi bệt dưới đất:
"Đứng dậy, tiếp tục luyện tập, nếu muốn học, chỉ ỷ mình già dặn là không thể được."
Trước đây có một khoảng thời gian, Lý Hỏa Vượng luôn luyện tập cùng nàng ấy, nhưng với dáng vẻ của hắn bây giờ, hoàn toàn không có khả năng.
Dương Tiểu Hài hào hứng gật đầu rồi giơ cây củi lên đâm về phía đó.
Hắn vui vẻ luyện kiếm, không quản ngại gian khổ, đến khi hắn luyện tập thành tài rồi, dù có phải đi ăn mày trở lại, người khác cũng không dám bắt nạt hắn nữa.
Sau khi luyện tập được một lúc, nàng thấy Bạch Linh Miểu bước ra từ xe bò.
Xuân Tiểu Mãn thu tay lại, tra thanh trường kiếm vào vỏ.
"Được rồi, nấu cơm đi, bọn họ đều dậy cả rồi."
"Ôi!"
Dương Tiểu Hài hưng phấn vội vàng trở về. Khi vừa đến bên cái nồi, các nếp nhăn trên khuôn mặt hắn bỗng nhiên xô lại vào nhau.
Hắn phát hiện có người đang làm thế công việc của hắn, lại còn đang cầm dao đánh lửa.
Đó là một người phụ nữ mập mạp, là một trong những người phụ nữ mà Lý sư huynh đã giải cứu khỏi hang cướp trước đây.
Thực ra lúc trước, khi ở trên cửa ải, vì trong số những người cưỡi ngựa có một nhóm người đã chết, vậy nên nàng ta mới may mắn sống sót.
"Tránh ra!"
Hắn bước tới, giật lại con dao đánh lửa, đoạt lại vị trí của mình.
Người phụ nữ mập mạp đó không chút khó chịu, nở nụ cười ngại ngùng, cất tiếng nói:
"Tiểu đồng hương, ngươi đến rồi?"
Trước đây Dương Tiểu Hài chỉ thuận miệng nói vài câu, không ngờ đối phương lại bắt đầu bám víu tạo mối quan hệ, bảo là cùng quê với hắn.
Hắn ghét những người phụ nữ này, không trượng nghĩa chút nào.
Được Lý Hỏa Vượng cứu, lại còn ăn uống của bọn họ lâu như vậy, ấy vậy mà lúc trước khi ở cửa khẩu còn len lén lẻn đi vài người.
Quan trọng hơn nữa là những người phụ nữ còn lại luôn vô tình hay cố ý tranh đoạt công việc của hắn.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu với những người phụ nữ này, đặc biệt là người phụ nữ béo có nốt ruồi ở cằm đang đứng trước mặt hắn đây.
"Đừng gọi ta là đồng hương, ta không sống chung một nơi với ngươi."
Có trời mới biết tại sao lại trùng hợp như vậy, đối phương lại sinh ra đúng cái nơi hắn vô tình bịa ra.
Người phụ nữ mập mạp cười cười, trên má trái tự nhiên xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Nàng ta bắt đầu đi theo bên cạnh Dương Tiểu Hài để giúp đỡ, còn không ngừng cố gắng bắt chuyện với đối phương.
"Này, tiểu đồng hương, vị hán tử kia tên là gì vậy? Sức lực mạnh thật đấy."
Dương Tiểu Hài quay đầu nhìn về phía xa xa, nhìn thấy Cao Trí Kiến đang nghiến chặt răng vung thanh kích khổng lồ, gân xanh trên cổ căng chặt trông giống như một con thanh xà.
"Liên quan gì đến ngươi?"
Giọng Dương Tiểu Hài có chút cáu kỉnh.
"Ngươi thấy ta phiền phức hả tiểu đồng hương?"
Nàng ta cười híp mắt, duỗi tay ra phủi đi lớp bụi bẩn trên người Dương Tiểu Hài.
"Đừng chạm vào ta!"
Dương Hiểu Hài đột nhiên xù lông, khiến người phụ nữ mập mạp lùi lại, ấm ức nói:
"Ta làm gì ngươi đâu chứ, khó khăn lắm mới gặp được một đồng hương, ta chỉ muốn gần gũi hơn với ngươi thôi."
"Từ nhỏ ta đã bị người ta bán đi rồi, đây là lần đầu tiên ta gặp được đồng hương của mình."
Dương Tiểu Hài nhìn thấy bộ dạng của nàng ta, lời nói tàn nhẫn đã dâng đến họng chỉ còn cách nuốt xuống.
"Sau này ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở đây là được, đừng cướp công việc của ta."
"n nhân bị thương rồi, ta...ta chỉ là muốn giúp hắn chút việc vặt."