Chương 350: Nam Cày Nữ Dệt
Dựa theo miêu tả của hắn thì toàn bộ việc ma chay hiếu hỉ ở Thanh Khâu này đều cần bọn họ chủ trì, hơn nữa bọn họ cũng không khác gì người bình thường, không cần kiêng ăn thịt uống rượu.
Ngoài ra những vị Lạt Ma này còn nói bởi vì có Trường Sinh thiên bọn họ bảo vệ, vậy nên toàn bộ Thanh Khâu mới không có tà ma.
“Không có tà ma? Thật sự là không có sao?”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên quét mắt nhìn xung quanh, nơi này lại khác biệt những chỗ khác vậy sao.
“Ừm, ít nhất là ta chưa từng nhìn thấy, những người khác cũng không hề nhìn thấy.”
Tôn Bảo Lộc khẳng định chắc nịch với Lý Hỏa Vượng.
“Không có tà ma...Liệu mình có nên tiếp xúc với các Lạt Ma kia một lần hay không? Có lẽ có thể hỏi thông tin liên quan tới tâm tố.”
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi thì Lý Hỏa Vượng đã vứt bỏ suy nghĩ này đi, hiện giờ bản thân hắn nếu tùy tiện tiếp xúc với những thế lực khác thì quá mức nguy hiểm. Dù trên mặt hắn có đeo mặt nạ tiền đồng, nhưng nhỡ đâu để bọn họ nhận ra bản thân đang tâm tố thì rất phiền phức.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ An Từ am ra thì không có bất kỳ thế lực nào tốt lành cả.
Qua Thanh Khâu là sẽ tới Lương quốc, hiện giờ việc bình yên tới Lương quốc quan trọng hơn tất cả mọi việc.
“Không thể mang theo đám người này theo, chờ sau khi đưa đám người này tới nơi, có lẽ ta sẽ tự mình tìm kiếm.”
Rất nhanh sau đó, Lý Hỏa Vượng thầm hạ quyết tâm.
“Tới đây, ngươi nói tất cả thông tin về Lạt Ma La giáo cho ta biết, thanh danh của bọn họ ở chỗ các ngươi như nào hả?”
“Tạm được, tối thiểu thì mấy lần ta gặp được bọn họ cũng đều ổn.”
Sau đó, Lý Hỏa Vượng cẩn thận hỏi hết toàn bộ thông tin ít ỏi về Lạt Ma La giáo ở trong đầu Tôn Bảo Lộc.
“Lý sư huynh, này, ăn đi.”
Một bát mì chay được đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng, bên trên mặt bát mì còn có một ít rễ cây hình tròn màu trắng, lớn bằng đầu ngón tay.
“Đây là gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng cầm đũa gặp một miếng lên hỏi.
“Không biết, Tôn sư huynh nói loại rau dại này ăn được, hắn nói lúc nhỏ hắn thường xuyên tìm được thứ này từ trong cỏ, dùng để ăn vặt, nó gọi là Dã tinh đầu.”
Lý Hỏa Vượng nhét Dã tinh đầu vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn nát, phát hiện vị khá giống khoai tây bị đắng, ăn cũng tạm được.
Lúc này Man Đầu đang nằm trên người Lý Hỏa Vượng, lỗ tai đột ngột dựng thẳng đứng lên, xông thẳng về phía bãi cỏ phía xa xa.
“Sao Man Đầu lại chạy vậy? Có cần đuổi theo xem tình hình hay không?”
“Cứ để nó chơi thoải mái đi, bình thường toàn phải đi đường, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi như vậy. Man Đầu rất thông minh, biết khi nào sẽ phải đi, nó sẽ chạy về thôi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong thì tiếp tục ăn, Bạch Linh Miểu ngồi chổm hổm ở bên cạnh ngắm nhìn hắn.
Không cần quá nhiều thời gian thì chén mì Dã tinh đầu đã chui hết vào trong bụng Lý Hỏa Vượng, sau đó hắn bảo Bạch Linh Miểu lấy thêm cho hắn một bát.
Không biết có phải là vì da ở trên ngươi đang dần khôi phục hay không, hiện giờ sức ăn của Lý Hỏa Vượng không hề thua kém Cao Trí Kiên lẫn Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người Lý Hỏa Vượng, nói với vẻ ngóng trông:
“Lý sư huynh, sau khi qua Thanh Khâu là rất nhanh sẽ tới được Lương quốc rồi.”
“Đợi khi tới dưới chân núi Ngưu Đầu, quay về tới thôn chúng ta, vậy thì chúng ta có thể định cư lại đó.”
“Chúng ta có thể dùng bạc mua vài mẫu ruộng, ngươi dùng trâu kéo xe cày ruộng, ta ở nhà mua tằm dệt vải. Chờ khi tích lũy đủ tiền xây nhà, chúng ta có thể tách nhà với cha mẹ ta rồi.”
“Nam cày nữ dệt sao? Ngươi muốn sống như vậy suốt đời hả?”
Lý Hỏa Vượng hút sợi mì vào trong miệng, hỏi.
Nghe đối phương hỏi như vậy, trong giọng nói của Bạch Linh Miểu lập tức có thêm vài phần dè dặt:
“Lý sư huynh, ngươi không muốn cày ruộng hả? Không sao, ngươi không muốn cày ruộng cũng không có vấn đề gì, chúng ta có trâu mà.”
“Ta làm gì cũng được, nhưng có một tiền đề chính là ta phải chữa trị khỏi căn bệnh của mình đã.”
Lý Hỏa Vượng vừa mới nói xong, Bạch Linh Miểu đã tóm lấy tay của hắn.
“Lý sư huynh, không sao đâu mà, như này đã là rất tốt rồi, ta không quan tâm đâu. Những lúc ngươi phát bệnh, ta có thể ở bên cạnh chăm sóc ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nhớ tới việc trước đây Bạch Linh Miểu bị mình đánh sưng mặt, hắn kiên định lắc đầu.
“Không được, nhất định phải trị khỏi căn bệnh này.”
Bằng không thì hắn không dám để cho bản thân mình ở bên cạnh Bạch Linh Miểu, bản thân hắn sẽ chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ cả, lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận suốt đời.
Dù trong ảo giác có Dương Na và mẹ, thế nhưng giả chung quy vẫn là giả, không thể trở thành thật được, bản thân hắn nên sớm từ bỏ.
“Lý sư huynh, ta cầu xin ngươi đó, hiện giờ đã rất tốt rồi, chẳng phải ngươi đã nói với ta là ngay cả một người lợi hại như sư thái cũng không tìm được cách nào hay sao?”