Chương 359: Chỉ Mình Ngươi Thôi
“Nếu thật sự ta có ý xấu thì lúc ngươi chưa tỉnh lại ta ra tay không phải tốt hơn sao, ngươi lợi hại như vậy, chỉ cần ngươi động một ngón tay thì ta cũng đấu không lại ngươi.”
Lý Hỏa Vượng gật gật đầu:
“Đúng như ngươi nói, nếu ngươi đã tín nhiệm ta như vậy, vậy ngươi có thể nói cho ta biết quần áo trên người ngươi vì sao lại kín đáo như vậy không?”
Nhất định trên người Tôn Bảo Lộc có chuyện gì đó, chỉ là Lý Hỏa Vượng chưa từng hỏi thăm qua, bây giờ hắn muốn biết rốt cuộc Tôn Bảo Lộc đang giấu cái gì.
Vẻ mặt Tôn Bảo Lộc khẽ biến đổi, hai tay ôm chặt lấy áo của mình, vội vàng phòng bị lùi ra sau mấy bước.
Hắn không biết làm sao đối phương đang nói chuyện lại đột nhiên nói đến chuyện này rồi.
“Ngươi đang kiêng kỵ cái gì? Mở ra một chút thì có sao đâu? Những chỗ thiếu sót trên người đám người chúng ta đều có cả, ngươi thật sự cho rằng chúng ta sẽ bởi vì những chỗ thiếu hụt trên người ngươi mà cười nhạo ngươi sao? Ngươi có xấu hơn nữa thì cũng có xấu bằng ta bây giờ không?”
Trên mặt Tôn Bảo Lộc lộ ra vẻ khuất nhục vô cùng, cặp mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy nói:
“Lý sư huynh! Ta...thật sự ta không giống các ngươi! Ngươi cứu ta rồi lại ép ta, ta thật sự chỉ muốn đi chết thôi!”
Thấy đối phương phản ứng lớn như vậy, Lý Hỏa Vượng chống gậy đi tới trước mặt hắn.
“Ngươi muốn đi liền sao, đoán chừng sau này mọi người cũng sẽ không gặp mặt lại nữa, cũng đã như vậy rồi mà còn muốn giấu?”
Tôn Bảo Lộc hít một hơi thật sâu, cứng rắn nói:
“Được! Ta...chờ sau khi ta về nhà, ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ một mình ngươi thôi! Ngươi cam đoan không được nói ra ngoài! Nếu không bây giờ ta chết cho ngươi xem!”
Nhìn dáng vẻ Tôn Bảo Lộc nghiêm túc như vậy, Lý sư huynh phục hồi tinh thần lại, dù sao đối phương là bạn chứ không phải kẻ địch của mình, không cần phải làm căng như vậy.
Từ sau khi bị Tọa Vong Đạo lừa, Lý Hỏa Vượng phát hiện bản thân trở nên quá đa nghi rồi.
“Nếu ngươi không muốn nói cũng được thôi, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Lý Hỏa Vượng tạm thời tin tưởng lời nói của Tôn Bảo Lộc, hắn chống gậy đi vào trong nhà trọ lều vải.
Tôn Bảo Lộc dùng ống tay áo xoa nhẹ khóe mắt của mình, đi tới đỡ đối phương đi vào bên trong.
Thời điểm sắp tới nơi, tai phải của Lý Hỏa Vượng khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía đường phố mờ tối bên phải, ánh sáng bên đó đang chuyển tới bên này.
Lý Hỏa Vượng sắp bước vào trong lều chợt rụt chân trở lại, đứng nguyên tại chỗ:
“Chờ một chút, hình như ánh sáng kia có gì đó không đúng, nó khuyếch tán quá rộng rồi.”
Ánh sáng phía xa xa dần dần tiến lại gần, mắt Lý Hỏa Vượng cũng mở lớn hơn.
“Bảo Lộc à, không phải ngươi nói Thanh Khâu không có tà ma sao? Vậy ngươi nói cho ta biết đây là cái gì?”
“Đây không phải là tà ma, đây là Vũ Sư mà, Lý sư huynh à, chỗ ngươi không có Vũ Sư sao?”
Tôn Bảo Lộc cảm thấy vô cùng kinh ngạc nói.
…
“Vũ Sư?”
Từ đầu đến cuối Lý Hỏa Vượng đều không ngoảnh đầu lại, thứ ở phía xa xa đang từ từ đến gần nhìn sao cũng không giống múa sư tử trong ấn tượng của hắn.
Đầu tiên trong ấn tượng của hắn, trên người của người múa sư tử thể hiện sự vui mừng, chứ không phải là tấm vải trắng nhìn rất bẩn hơn nữa cái gọi là Vũ Sư hoàn toàn không có đầu!
Nguồn sáng màu trắng lờ mờ chống đỡ bên trong tấm vải trắng, thông qua phía dưới tấm vải trắng chiếu sáng toàn bộ xung quanh, thứ mà bản thân mình thấy chính là ánh sáng bên dưới.
Nếu chỉ là một tấm vải trắng phát sáng thì Lý Hỏa Vượng cũng sẽ không cho rằng đây là tà ma. Thứ càng dọa người chính là tấm vải trắng chiếu ra từng bàn tay khô quắt.
Dưới sự chiếu rọi của nguồn sáng, toàn bộ tấm vải trắng trở nên trong suốt, phơi bày rõ ràng dấu bàn tay hoặc lớn hoặc nhỏ trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi Vũ Sư đến gần, Lý Hỏa Vượng thấy càng nhiều chi tiết trên mảnh vải trắng, có bông lúa trắng, trên mặt vải có rất nhiều bông lúa trắng giống như bông lúa trắng phía trên cờ tang mà người ta gánh khi đưa tang.