Chương 370: Đừng Khóc
“Hai bên đều như thật! Ngươi nói thì dễ nghe lắm! Có bản lĩnh thì ngươi thử trải qua những gì ta phải trải qua thử xem! Ngươi đã từng trải nghiệm qua việc ở phía bên này đang ăn chocolate còn ở một bên khác thì đang bị người khác đút đinh sắt không?!”
“Ta không quan tâm tới chính mình! Bảo ta nuốt đinh cũng không có vấn đề gì! Nhưng Lý Hỏa Vượng ta có người quan tâm tới, ta sợ!”
“Ta sợ sẽ có một ngày ở bên này ta cầm đũa gắp thức ăn! Ở một bên khác thì ta lại dùng đũa cắm vào trong mắt Bạch Linh Miểu!”
“Ta sẽ không từ bỏ đâu! Sẽ có một ngày nào đó ta tìm ra biện pháp giải quyết hết đám ảo giác này! Ta sẽ không vĩnh viễn chịu đau khổ đâu! Một ngày nào đó ta cũng sẽ có thể trở thành một người bình thường!”
Dường như Lý Hỏa Vượng nhìn thấy điều gì đó, biểu cảm trên gương mặt đột ngột chuyển thành vẻ khó tin, hắn thở ngày càng gấp rút hơn, hai con ngươi rung rung.
Lý Hỏa Vượng đột ngột xoay người lại, thân thể bị trói chặt tựa như giòi, chui vào trong đất, cái đầu dính đầy bùn đất không ngừng lắc đầu.
“Không! Lý Hỏa Vượng ngươi đã bị hai lần rồi! Ngươi không thể bị rơi vào bẫy nữa! Chắc chắn đó là giả!”
“Ngươi tuyệt đối không thể rơi vào mê mang được! Phía bên kia vẫn đang chạy trối chết đó! Nếu ngươi lại rơi vào bẫy thì họ nên làm gì chứ!”
Dưới cái nhìn chăm chú của những người khác, Lý Hỏa Vượng không ngừng lăn lộn trên bãi cỏ màu xanh lá, ủi nát mảnh cỏ tươi tắn kia.
Một canh giờ sau, Lý Hỏa Vượng ngừng lại, hắn nằm yên không nhúc nhích, ngoài l*иg ngực phập phồng lên xuống ra thì không hề khác một cỗ thi thể.
“Ta ổn rồi, cởi ra đi.”
Trong giọng nói khàn khàn của Lý Hỏa Vượng tràn ngập sự mệt mỏi.
Khi những người khác định cùng tiến lên thì Bạch Linh Miểu ngăn bọn hắn lại.
“Các ngươi đừng đi, để một mình ta tới là được, hiện giờ Lý sư huynh không muốn gặp những người khác.”
Chờ khi mọi người dần tản đi hết, Bạch Linh Miểu hoàn toàn không để ý việc toàn thân Lý Hỏa Vượng dính đầy bùn đất, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng tháo xích ra. Nàng ôm đầu hắn vào trong ngực, dùng ngón tay không ngừng nhẹ nhàng day huyệt Thái Duông giúp hắn.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng thở hết toàn bộ trọc khí ở trong phổi ra ngoài, đờ đẫn nhìn bầu trời, lẩm bẩm:
“Miểu Miểu, bọn hắn ép ta rất căng thẳng, ta chống đỡ mệt mỏi quá…”
Bạch Linh Miểu đau lòng muốn rơi nước mắt, nhưng vào thời khắc này nàng không thể giúp đỡ được chuyện gì cả, nàng chỉ biết ôm đầu Lý Hỏa Vượng, dùng tay xoa đầu hắn.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn nàng, khi nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Bạch Linh Miểu, sắc mặt hắn có phần do dự, nhìn một hồi lâu thì nhẹ giọng nói:
“Miểu Miểu, sau này ngươi đừng đối xử với ta tốt như vậy nữa, tốt quá sẽ khiến ta cảm thấy hư ảo, ta sợ rằng bên này là ảo giác.”
Cuối cùng nước mắt của Bạch Linh Miểu cũng chảy xuống, nàng nằm rạp trong ngực Lý Hỏa Vượng, nghẹn ngào khóc.
Lý Hỏa Vượng nâng tay phải lên, đặt trước mặt bản thân, tay trái cầm dao găm cắt mạnh một cái, ngón út bị cắt đứt.
Hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận cảm giác đau đớn, vẻ do dự trên gương mặt dần tiêu tan:
“Nực cười, cảm giác đau đớn tột cùng này sao có thể là giả được.”
“Ư ử~”
Man Đầu ngậm thứ gì đó trong miệng, cẩn thận đi vòng quanh người Lý Hỏa Vượng.
“Đầu Đầu.”
Lý Hỏa Vượng cầm ngón tay bị cắt đứt kia lên, ném xuống dưới chân Man Đầu.
“Gâu!”
Man Đầu nhổ thứ giống da rắn màu đen ở trong miệng ra, dùng chân trước đạp lên ngón tay đó, hưng phấn dùng răng cẩn thận nhấm nháp.
Lý Hỏa Vượng đút bàn tay vẫn đang đổ máu của mình vào trong miệng, hút một cái, sau đó vỗ lưng Bạch Linh Miểu, nói:
“Không sao đâu, đừng khóc mà, đứng lên đi, ngươi xem mọi người đang lén lút nhìn chúng ta kìa.”
Chờ khi Bạch Linh Miểu hai mắt đỏ bừng chui ra khỏi l*иg ngực Lý Hỏa Vượng, hắn cởi dải lụa ở trên cổ tay thiếu nữ, quấn lên mắt của đối phương.
“Ban ngày ánh nắng gắt lắm, nhớ kỹ nhất định phải buộc che mắt, nếu không sẽ khiến mắt ngươi bị tổn thương đó.”
Lý Hỏa Vượng kéo theo Bạch Linh Miểu không nhìn thấy gì, xoay người đi về phía xe của bản thân.
Trải qua chuyện khi nãy, tất cả người Thanh Khâu trong thôn đều nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt khá quái lạ.
Lý Hỏa Vượng cũng không thèm quan tâm tới, dù sao thì hắn cũng sắp rời đi, khả năng cao là sau này sẽ không gặp mặt lại nữa, họ nhìn bản thân mình như nào, nghị luận về mình như nào cũng không ảnh hưởng.
“Bảo Lộc, sau này còn gặp lại, chúng ta đi đây, nếu tiện thì nhớ viết thư nhé.”
Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh xe trâu, nói với Tôn Bảo Lộc đang ôm một thiếu nữ Thanh Khâu.
Tôn Bảo Lộc tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Lý sư huynh, ta không biết chữ.”
Lý Hỏa Vượng cạn lời.
“Được rồi, cứ như vậy đi, ngươi phải bảo trọng nhé.”
Dứt lời, hắn dẫn theo những người còn lại rời khỏi mấy chiếc lều vải này.