Chương 369: Nàng Là Giả
Nghe được Lý Hỏa Vượng sai bảo, những người khác như vừa tỉnh giấc mộng, cùng nhau xông tới, dùng xích trói chặt Lý Hỏa Vượng lại.
Sau khi thấy hắn đã bị xích chặt lại, sau khi trải qua những lần trước đây, mọi người cũng không dám chủ quan chút nào, vội vàng cách xa hắn.
“Hả, ngươi quản được việc ta nói chuyện với ai hay sao hả? Lại tới à? Được, muốn chơi ta phải không? Có giỏi thì hôm nay ngươi giết chết ta đi, nếu không thì cút xa khỏi ta vào!”
Nói xong những lời này, Lý Hỏa Vượng lại yên lặng, khi những người khác cho rằng đã sắp tới lúc kết thúc, Lý Hỏa Vượng đột nhiên bùng nổ, giận dữ hét lớn khiến họ giật bắn người.
“CMN, ngươi muốn chết đó hả? Bây giờ ta là bệnh nhân tâm thần! giết người không hề phạm pháp đâu đó!”
Lý Hỏa Vượng toàn thân bị trói chặt đột nhiên dựng thẳng đứng lên, tựa như cương thi vậy, cảnh này khiến những người vây xem sợ hãi lùi về phía sau.
Những người Thanh Khâu khác phát hiện ra chuyện bất thường, dần dần tụ tập tới xung quanh, Tôn Bảo Lộc hết lần này tới lần khác phải giải thích cho mọi người Lý Hỏa Vượng đang gặp phải chuyện gì.
Vài trăm người vây thành một vòng tròn, lặng lẽ tập trung quan sát Lý Hỏa Vượng biểu diễn. Khi nãy hắn mới vừa giận dữ, lúc này đã đổi sang biểu cảm khác, trên gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và cảm xúc bực bội.”
“Mẹ? Sao ngươi lại tới đây? Khi nãy con nói linh tinh thôi ấy mà, con không muốn giết ai cả. Ôi...Mẹ đừng khóc, bệnh của con không hề nặng thêm đâu.”
Dường như nghe được lời gì đó, biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng dần dần chuyển từ bất đắc dĩ, bực bội thành đau đớn, hắn từ từ ngã xuống đất, cố gắng cuộn tròn người lại.
“Mẹ, ta xin ngươi đó, ngươi bảo bác sĩ Vương đi đi, ta không cần chữa trị thật mà. Ta hiểu rất rõ tình trạng của mình, ngươi đừng dùng tiền lung tung mời chuyên gia tới nữa, cứ giữ lại tiêu dùng cho bản thân mình đi.”
Sau đó chỉ thấy hắn thở ngày càng nhanh hơn, biểu cảm ngày càng đau đớn, Bạch Linh Miểu cắn môi cảm thấy trái tim như muốn tan nát, nàng không tự chủ được muốn đi tới đó ôm lấy hắn, may mà La Quyên Hoa và Xuân Tiểu Mãn ở bên cạnh kéo nàng lại.
“Không cần mạng nữa hả? Hiện giờ Lý sư huynh dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết ngươi!”
Sau đó, Lý Hỏa Vượng dường như đang lắng nghe chuyện gì, gương mặt hắn vẫn tỏ vẻ đau khổ, không ngừng vặn vẹo trên mặt đất tựa như giòi bọ, không ngừng dùng mặt chà xát lên cỏ, nước mắt trên mặt và sương trên cỏ trộn lẫn vào nhau, không thể phân rõ.
“Mẹ, nhà thiếu tiền hả? Thiếu tiền thì cứ nói với ta, để ta nghĩ cách.”
“Ngươi đừng gạt ta, tóc ngươi do chính ngươi dùng kéo cắt. Ta có thể nhìn ra được…”
Lý Hỏa Vượng đột ngột bùng nổ, vẻ mặt dữ tợn quát lên trời cao:
“Vương Vi! Ngươi câm miệng cho ta! Ở đây không có chuyện của ngươi!”
…
“Nàng là giả, chuyện này không cần ngươi phải nhắc! Đúng vậy, cho dù mẹ ta chỉ là ảo giác thì ta cũng không muốn khiến nàng đau lòng!”
Lý Hỏa Vượng toàn thân bị xích trói chặt không ngừng gầm thét, gân xanh gồ lên cao.
Ngay sau đó, hắn uể oải, vẻ đau khổ lập tức che kín gương mặt. Hắn quỳ trên đất, ngẩng đầu lên, sau đó không ngừng đập xuống mặt đất.
Hắn dùng đầu đập ra một cái hố lớn.
Cuối cùng thì Lý Hỏa Vượng cũng yên tĩnh lại, hắn cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của bản thân, khiến bản thân ổn định lại.
“Mẹ, ngươi có thể ra ngoài hay không hả? Vâng, yên tâm, ta sẽ bình tĩnh nói chuyện với bác sĩ Vương. Không có chuyện gì đâu, ta bị trói rồi mà. Trói chặt lắm, không thể tổn thương tới hắn được, ta cũng sẽ không tổn thương tới hắn đâu.”
Đúng lúc này, Man Đầu chui ra khỏi đám đông, ngậm gì đó trong miệng, chuẩn bị đi tới gần Lý Hỏa Vượng, nhưng nó bị Cao Trí Kiên ôm lại.
“Đừng...Đừng...Đừng đi!”
“Rốt cục ngươi muốn thế nào hả? Ta cho ngươi biết, ngươi còn dám lợi dụng các nàng, ta sẽ không để ngươi yên đâu!”
“Ngươi phải chịu trách nhiệm gì chứ! Cầm tiền của ngươi chẳng phải là được rồi sao! Ngươi tùy tiện lừa gạt một phen là được rồi, chẳng lẽ nói với mẹ ta một câu bất lực là rất khó sao?”
“Ta nói rồi, ngươi không thể giúp gì cho vấn đề của ta đâu!”
“Được, ta nói sai rồi, để ta nói lại! Ảo giác như ngươi căn bản không giúp gì được đâu!”
“Thử gì chứ! Ta không thử! Phía bên này là giả! Tất cả đều là giả!”
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu, chúi đầu của bản thân vào dưới thảm cỏ, giấu toàn bộ phần đầu của mình đi.
Một hồi sau, “ầm” một tiếng, đầu Lý Hỏa Vượng ủi bay thảm cỏ, dữ tợn điên cuồng hò hét với không khí:
“Ngươi tưởng rằng ngươi rất trâu bò hả? Chỉ biết đứng ở đó chém gió linh tinh!”
“Còn đứng đó nói hiểu ta! Ngươi thì hiểu cái cứt chó gì! Ngươi biết quá khứ ta đã phải trải qua chuyện gì hay sao? Ngươi làm sao có thể có cùng cảm nhân được chứ!!”