Chương 390: Lối Ra
Điều này khiến niềm tin của mọi người được thắp lên chưa được bao lâu thì lại trùng xuống.
“Đưng nói là mấy vị Du Lão Gia ấy bị thứ tà ma trong bóng tối này làm thành món điểm tâm sau đó ăn sách hết rồi nhé?”
Cẩu Oa hoảng loạn nói ra một phỏng đoán cực kì thấp.
Nhìn vào tình cảnh trước mắt, hai hàng lông mày của Lý Hỏa Vượng nhíu chặt vào với nhau.
Chưa nói đến mối nguy hiểm mà Hàn Phù giấu trong bóng tối này để đối phó họ, nhưng lỡ như mà đàn Vũ Sư giải quyết sạch sẽ hết Thằng Nhi Tử rồi lại tìm đến họ lần nữa, vậy thì lúc đó coi như xong luôn, nhất định phải thoát khỏi cái nơi quái quỷ này mới được.
Hắn bắt đầu nhớ lại “Đai Thiên Lục” mà hắn đã sớm học thuộc làu làu các loại nghi thức. Nhưng khi não hắn nhẩm lại một lượt thì tất cả lại tốn công vô ích.
“Đại Thiên Lục” được xem như thứ tất yếu của Áo Cảnh Giáo, bên trong chỉ ghi chép lại các cách để tự khiến bản thân mình đau khổ hoặc cách để khiến người khác đau đớn, trong tình huống này thì nó chẳng giúp ích được gì hết.
Lý Hỏa Vượng đang định hỏi bạch Linh Miểu xem nhảy dây lớn có giúp được gì không thì tên ngốc to xác Cao Trí Kiên đang giơ ngón cái thẳng tắp giữa không trung, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm nghị.
Lý Hỏa Vượng che đi vết thương trên người, ngẩng đầu lên hỏi hắn:
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Hiếm khi Cao Trí Kiên không trả lời ngay mà nghiêm nghị cho ngón tay cái vào trong miệng của mình hít lấy hít để rồi lại giơ ngón cái lên lần nữa.
Trong đầu Lý Hỏa Vượng chợt vụt lên một tia sáng, hắn mừng thầm trong lòng vì hắn hiểu đối phương đang làm gì rồi.
“Dùng ngón tay để cảm nhận hướng gió à? Có gió ư? Ngươi tìm thấy lối ra rồi à?”
Cao Trí Kiên nhanh nhảu rụt ngón tay lại, gâitj đầu với lý Hỏa Vượng rồi chỉ về hướng tây.
“Ở...ở...ở....đây.”
“Cao Trí Kiên~! Được lắm!”
Lý Hỏa vượng vui sướиɠ đi đến bên vỗ nhẹ vào vai hắn rồi dẫn những người khác đi về hướng mà hắn vừa chỉ.
Con đường mà gió chỉ cũng không phải đường thẳng mà nó không ngừn xuyên qua rất nhiều những hang động khác nhau, lúc thì đi lên lúc thì đi xuống.
Vừa đi, Lý Hỏa Vượng vừa đánh giá lại kẻ to cao trước mặt này lần nữa.
Cao Trí Kiên có thể tìm được cách tìm đường ra trong tình cảnh này khiến Lý Hỏa vượng không khỏi dụi mắt nhìn lại. Đây chắc chắn không phải việc mà một tên ngốc có thể làm được, chắc chắn trong quá khứ hắn từng có rất nhiều biến cố.
Nhưng trong thời điểm nguy cấp thì cũng không có thời gian đi thăm dò quá khứ của hắn.
“Cúi thấp đầu, phía trước có đỉnh nham thạch cắm xuống.”
Ai nấy đều cong lưng thấp xuống, tiếp tục tiền về phía trước.
Hang động này càng lúc càng hẹp, nhưng khi người to lớn nhất là Cao Trí Kiên không thể chui lọt qua được thì hang động lại bắt đầu rộng ra, phía xa xa bắt đầu truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết.
Lý Hỏa Vượng nghe thấy âm thanh này liền mừng thầm trong lòng, đây không phải tiếng quỷ đang gọi mà chỉ là tiếng gió rít qua những khoảng không gian nhỏ hẹp mà thôi!
Cao Trí Kiên không hề tìm sai đường! Ở đây có đường ra!
Những người còn lại cũng đều biết rõ điều này, mặc dù phải sợ hãi chạy qua chạy lại nơi này lâu như vây nhưng ai cũng đều kiệt sức rồi, nhưng họ vẫn còn để dành chút sức lực cuối cùng để chạy về phía trước.
Lại đi xuyên qua một khúc khuỷu ngoằn nghèo nữa, bên ngoài bỗng nhiên sáng lên, một cửa hang nghiêng nghiêng xuất hiện phía trên trần của hang động gió đã thổi vào từ nơi này.
Ánh sáng hắt từ cửa hang xuống không phải kiểu sáng chói của Vũ Sư lúc trước, mà là ánh sáng màu bạc của ánh trăng. Trời đã tối từ bao giờ không hay.
Họ đi đến phía dưới ánh sáng màu bạc, tựa như ếch ngồi đáy giếng trông lên bầu trời cao tràn ngập những ngôi sao li ti.
Đây rõ ràng không phải cửa hang mà họ đi vào, nhưng ít nhất đây đích thị là lối ra.
…
Bên trong các hang động l*иg vào nhau dưới Thanh Khâu, đoàn người Lý Hỏa Vượng đứng ở dưới ánh sáng màu bạc nhìn ra bên ngoài cửa.
“Cao quá, hơn nữa hình như cũng rất dốc nữa, làm sao mà leo lên đây.”
Cẩu Oa ngước cổ nhìn những vì sao sáng bên ngoài hang động nói một cách khó khăn.
Chuyện này đối với những người khác có lẽ là vấn đề lớn nhưng mà đối với Lý Hỏa Vượng bây giờ mà nói thì rẫt dễ giải quyết, cho dù hắn không giải quyết được thì những người bên cạnh hắn cũng sẽ có cách khác.
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn Bạch Linh Miểu một cái, hắn hất cằm với nàng, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra chút do dự nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu rồi đội khăn voan màu đỏ lên trên đầu mình.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hơi cứng đờ nhưng cũng không nói gì cả.
“Tùng tùng tùng~!! Đầu buộc khăn chân đạp đất~! Hôm nay Thượng Quan nhiều may mắn Nam Đẩu dựa Bắc Đẩu, sáu sao Nam Đẩu ở một dải gia, trong miệng Bắc Đẩu nhiều tử vi a!”
Cùng với tiếng trống và gia điệu của thần, Bạch Linh Miểu bị Tiên gia nhập vào chợt ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua khăn voan màu đỏ nàng nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời.