Chương 394: Nhân Côn
Trên móng vuốt này còn treo một ít bông lúa màu trắng đung đưa, hoàn toàn dính liền ở phía trên.
Khi bàn tay dị dạng dùng ngón tay không có móng tay bấu chặt vào bãi cỏ, run rẩy dùng sức chậm rãi kéo cơ thể ra phía sau.
Bóng người Lý Hỏa Vượng lần nữa xuất hiện trong hình ảnh phản chiếu trong con ngươi lộ đầy vẻ hoảng sợ kia của mọi người.
Đó đúng là Lý Hỏa Vượng rồi, nếu như nói thật sự có thể coi là là Lý Hỏa Vượng.
…
Lý Hỏa Vượng nằm trên bãi cỏ mềm, mệt mỏi thở hổn hển nhìn Hắc Thái Tuế đang ngọe nguậy ở phía xa, hắn vui vẻ cười lên.
Kể từ khi Dương Na đưa cho mình ăn sô cô la trước đây, hắn thật sự lâu lắm rồi chưa từng được vui vẻ như vậy.
Dù khắp người đau đến chết đi sống lại, cơ thể cũng mệt mỏi không còn chút sức lực, nhưng lần này chui xuống đất, đã trải qua quá trình trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng đã hoàn thành được mục tiêu của mình.
Có được Hắc Thái Tuế, cuối cùng mình cũng có thể nói tạm biệt với ảo tưởng kia rồi, cũng không cần lắc lư giữa thực tế và ảo tưởng nữa, bản thân có thể thoát khỏi sự hoang mang của Tâm Tố rồi.
"Họ đều nói không thể ăn Hắc Thái Tuế lâu dài được, trong bụng sẽ càng dài càng lớn."
"Ta không tin! Nếu thật sự không được, ăn được một thời gian rồi thì ta sẽ mở bụng mình ra, đào Hắc Thái Tuế ở trong ra rồi lại nuốt xuống lần nữa!”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vẫn đang suy nghĩ về xác suất thành công của vấn đề này, hắn đột nhiên phát hiện biểu hiện của những người khác không đúng lắm.
Rõ ràng là mọi người đều đã chạy thoát rồi, tại sao tất cả đều đứng đó với vẻ mặt như thấy quỷ vậy, hơn nữa mình cũng đã bị thương thành dạng này rồi mà vẫn không thấy ai lại đỡ một cái.
“Đừng ngớ người ra nữa, tiếp theo kéo dây xích lên đi, đầu còn lại của dây xích đang trói Hàn Phù đó, cái đầu nhỏ của hắn thế mà vẫn còn sống, kéo hắn lên đi, ta muốn moi ra một chút tin tức từ trong miệng hắn.”
Lý Hỏa Vượng lên tiếng, nhưng hiếm khi những người khác đều không để ý đến.
“Các ngươi bị sao vậy?”
Lý Hỏa Vượng dùng một tay chống lên bãi cỏ mềm bò về phía họ, nhưng mà dường như tất cả mọi người đều lùi lại một bước theo bản năng.
“Lý sư huynh? Ngươi thật sự là…Lý sư huynh sao?”
Hai tay Bạch Linh Miểu co vào trong ngực, vừa rơi lệ vừa hoảng sợ nhìn thứ trước mặt mình.
Không cần nàng nói, lúc này Lý Hỏa Vượng đã nhận ra cơ thể mình có gì đó không đúng, hắn giơ hai tay của mình lên, dùng một con mắt mọc ở dưới lỗ tai của mình khiếp sợ đánh giá.
Khi hắn hơi giật giật đầu ngón tay, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy hai ngón tay dính liền lại một chỗ mọc ở vị trí cùi chỏ của mình khẽ nhúc nhích.
“Chuyện này làm sao có thể chứ! Cái này rốt cuộc~”
Hai tay dị dạng của Lý Hỏa Vượng chống lên bãi cỏ, hắn chợt nghiêng người lại.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, thời điểm Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bộ dáng của cơ thể mình, hắn gần như bị bản thân mình dọa sợ thốt ra tiếng.
Hắn quả thực khó có thể tưởng tượng được đống máu thịt lẫn lộn này lại là cơ thể của mình!!
Trước đây cơ thể của Tôn Bảo Lộc ở trước mặt hắn nhất định là trò trẻ con. Bây giờ, các cơ quan trên cơ thể của mình đều bị lộn ngược, đảo lộn trái phải, ở giữa dính các chấm bông lúa trắng, nhẹ nhàng đong đưa, hoàn toàn nhìn không ra dáng người.
“Là năng lực của bông lúa trắng kia! Sau khi nó kéo ta xuống dưới, ta mới biến thành bộ dáng này.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nắm lấy một bông lúa trắng trên người mình, khiếp sợ nhìn ngón tay mình nắm lấy bông lúa trắng chậm rãi vặn vẹo.
“Bây giờ ta còn là con người sao?”
Câu hỏi này xuất hiện trong đầu óc vô cùng hỗn loạn của Lý Hỏa Vượng, hắn run rẩy vươn tay sờ lên khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của mình, ngũ quan đã hoàn toàn đặt sai vị trí rồi, không còn ở vị trí trước đó nữa.
"Chuyện này làm sao có thể chứ! Chuyện này cũng quá không hợp theo thói thường rồi! Đây...thật sự là một thế giới bình thường sao?"
Lý Hỏa Vượng chợt run rẩy rùng mình.
"Không được, Lý Hỏa Vượng, ngươi bình tĩnh lại một chút, chuyện này không có gì to tát cả, đúng vậy, không có gì to tát."
Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nhìn về phía những người khác, trên khuôn mặt vô cùng kinh người kia lộ ra vẻ mặt tràn đầy tự tin:
“Không sao, đừng hoảng sợ, nhất định có thể giải quyết được.”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng dùng tay phải bị biến dạng của mình câu một chiếc dao găm lên, sau đó hắn cắm thẳng vào khuôn mặt của mình.
Trong ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, hắn gắng gượng cắt ra một vết thương khác.
Lý Hỏa Vượng nắm lấy vết rách ở viền tai, theo tiếng gầm thét của hắn, hắn gắng gượng di chuyển nó đến vị trí ban đầu.
Nhưng ngay sau đó, cái tai chuyển động trở lại yếu ớt rơi xuống đất.
Nhìn thấy lỗ tai trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng càng cười vui vẻ hơn:
"Đúng rồi, như vậy cũng được, thân thể của ta có năng lực lành lại rất mạnh, chỉ cần cắt hết đống mọc lộn xộn này đi, để chúng mọc lại lần nữa là được."
"Chỉ là mấy ngày làm nhân côn mà thôi, cái này thì có sao đâu chứ."