Chương 401: Đuổi Theo
Cẩu Oa lấy ra một đóa hoa hồng đã bị bẹp dí từ trong ngực ra, cài lên trên vành tai của mình, lắc lư đi về phía lều vải.
Vừa mới bước vào lều vải, Cẩu Oa đã nhìn thấy Lý Hỏa Vượng. Hắn cười toe toét định đi tới chào hỏi thì nhìn thấy đối phương đang bận rộn với đống hình cụ nhiều như lông nhím khiến người ta phải sợ hãi.
“Móa, Lý sư huynh định làm việc gì vậy?”
Cẩu Oa sợ tới đó sẽ gặp chuyện xui xẻo, rón rén đi ngang qua bên cạnh.
Hắn không đi thẳng tới lều vải của những người phụ nữ mà đi tới trước lều vải của Lữ gia ban, đứng ở bên ngoài nhỏ giọng gọi:
“Tú Tài! Tú Tài!”
“Ai vậy? Tới ngay, tới ngay đây!”
Không lâu sau, Lữ Tú Tài miệng lún phún râu tơ đi ra.
“Đi nào, ta ăn xong rồi.”
Hai người kết bạn với nhau, cùng đi về phía lều vải của đám phụ nữ, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Sao hả? Ta cài hoa như này được chứ?”
“Đàn ông thì cài hoa làm gì, phụ nữ mới cài hoa.”
“Sao đàn ông lại không thể cài hoa hả? Ở chỗ của chúng ta, đàn ông cài hoa mới được đám hoàng hoa khuê nữ thích đó.”
Khi đến bên ngoài lều của đám phụ nữ, bọn họ không xông thẳng vào trong mà yên tĩnh đứng ngoài chờ đợi.
Chân dừng nhưng miệng vẫn không chịu nghỉ ngơi, hai người ngồi xổm ở đó, hì hì hà hà bàn luận về những người phụ nữ ở bên trong xem ai đẹp hơn, ai mông to, ai bưởi lớn.
Cho dù mối quan hệ giữa bọn họ cũng không phải là quá tốt, nhưng trong vấn đề này, bọn họ lại có chủ đề chung.
Khi mặt trời dần nhô lên cao, cuối cùng những người phụ nữ ở trong lều cũng đi ra, ai lấy cầm theo quần áo của mình, kết bạn đi ra bờ sông giặt giũ.
“Kìa, ra rồi, ra rồi! Mau đuổi theo!”
Cẩu Oa nhổ nước bọt lên lòng bàn tay, đưa tay lên vuốt lại tóc, sau đó cười hì hì, đuổi theo.
Khi thấy hai người kia chạy theo, những người phụ nữ kia không hề sợ hãi, túm tụm lại một chỗ thảo luận điều gì đó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khẽ.
“Này này! Treo trăng đầu ngọn liễu, hẹn người...sau buổi trưa!”
Lữ Tú Tài gào lên khiến Cẩu Oa giật bắn người, cũng khiến đám phụ nữ kia nhìn sang.
“Tú Tài, ngươi nói gì vậy?”
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết một câu này thôi. Cha ta nói phụ nữ bây giờ thích mấy cái văn vẻ.”
Cẩu Oa khinh bỉ nhìn hắn một cái, sau đó vung tay lên đặt sát đóa hoa cài trên tai, cười mỉm đi về phía bên kia.
Rất nhanh đã tới bờ sông, Cẩu Oa và các nàng nói chuyện phiếm chung với nhau.
Chung quy thì đã trải qua nhiều ngày như vậy rồi, đương nhiên các nàng cũng hiểu rõ Cẩu Oa là hạng người nào, chỉ dám mồm mép tép nhảy mà thôi.
Ban đầu Cẩu Oa còn tưởng rằng đóa hoa trên tai mình phát huy tác dụng, kết quả là sau khi suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được các nàng đang hỏi thăm về Cao Trí Kiên thông qua mình.
Lúc này, một đám đàn ông Thanh Khâu hai tay để trần, cưỡi ngựa gào thét lao qua phía trước, khiến đám phụ nữ hốt hoảng hô lớn.
Chạy quanh hai vòng, một người đàn ông Thanh Khâu trong số đó đột nhiên dắt ngựa, đạp nước đi tới. Hắn cười ngây ngô nhìn một người phụ nữ miệng rộng, chìa tay ra về phía nàng.
“Mau đi đi, người đàn ông đó không tồi đâu, ngươi nhìn cánh tay hắn kìa!”
“Đúng vậy, Lan nhi, chẳng phải tối qua ngươi cũng từng nói đã xem trọng hắn rồi hay sao!”
“Chúng ta không thể kén chọn được nữa đâu Lan nhi à.”
Khi thấy người phụ nữ được gọi là Lan nhi được đưa lên lưng ngựa, bất kể là đàn ông hay phụ nữ thì đều ồn ào bàn tán.
“Vậy thì có gì chứ, có cái thá gì đâu!”
Trên mặt Cẩu Oa tỏ vẻ khinh thường.
“À~! Treo trăng đầu ngọn liễu, hẹn người...sau buổi trưa!”
“Tú Tài, thôi đi, đừng gào nữa! Ngươi đã gào một canh giờ rồi, người ta có chịu nhìn ngươi một lần hay không?”
Cẩu Oa tỏ vẻ chán ghét nhìn thiếu niên ở bên cạnh, hôm nay hắn không nên kết bạn với đối phương tới đây mới phải, chẳng có tác dụng quái gì.
“Ta vẫn không tin bản thân mình lại bị tên người lùn đen như mực này cướp danh tiếng!”
Cẩu Oa suy nghĩ một hồi, lấy một chiếc ống gỗ nhỏ từ bên hông ra, sau đó lấy một cái kim quấn tơ trắng, hướng đuôi nhét vào phía bên trong.
“Khụ khụ! Các vị tiểu nương tử nhìn này, đây chính là thần thông ta học được từ chỗ chân nhân! Đây không phải mấy trò linh tinh đâu nhé, đây là thần thông đấy!”
Khi thấy tất cả đều nhìn về phía này, trên mặt Cẩu Oa lộ rõ vẻ đắc ý.
“Hehe, biết cưỡi ngựa thì đáng vào đâu, có thể so với ta hay sao?”
“Nhìn cho kỹ nhé, đừng có chớp mắt đấy, người bình thường không có cơ hội nhìn thấy chuyện này đâu!”
Cẩu Oa nói xong, dắt một con dê tới, sau đó đặt ống gỗ kia ở bên miệng, đột nhiên hít một hơi về phía con dê kia.
Ngay sau đó, mặt hắn lập tức nghẹn đỏ bừng, kinh hoảng dùng hai tay ôm chặt lấy cổ mình.
“Ớ~Ớ~”