Chương 79: Đều Là Giả
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, lại nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, giơ hai tay lên cao dùng sức vươn người:
"Trụ trì, đối với căn bệnh thần kinh này của ta, bên trong chùa Chính Đức có cách giải quyết nào không?"
"Ừm...Lão nạp có thể bảo các đệ tử thử xem, có thành công hay không vẫn rất khó nói, dù sao trong viện này cũng không có truyền thừa của Hoàng Kỳ chi thuật."
“Không sao, ta chỉ hỏi vậy thôi, dù sao đã điên lâu như vậy rồi, ta cũng quen rồi.”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng giống như không quan tâm lắm:
“Đúng rồi, trụ trì, vừa nãy ngươi làm như thế nào mà đồ trong ngực ta đột nhiên ở trong tay của ngươi?
"Ha ha ha, chỉ là một chút mánh khóe mà thôi, không đáng nhắc đến không đáng nhắc đến."
"Trụ trì chớ có khiêm tốn, nếu ngươi không đáng nhắc đến thì người như ta đây tính là gì chứ, không bằng một con bọ nhỉ."
"Huyền Dương thí chủ, chuyện không phải như vậy, tuy nói sức mạnh của Đan Dương Tử không mạnh bằng ta nhưng bên ngoài cũng được coi là trung bình, nhưng không phải cuối cùng vẫn bị ngươi tiêu diệt sao?"
"Như Đan Dương Tử mà được coi là trung bình á? Vậy người hàng đầu lợi hại đến mức nào? Trụ trì, những cao nhân như các ngươi có phân chia cao thấp sao?"
"Có là có, cái gì mà vàng đen của trời đất đều là những sự sắp xếp qua loa nhàm chán của con người mà thôi, người xuất gia không cầu hư danh cũng không quan tâm những thứ này.”
Con đường này không dài, hai người đi rất lâu cũng nói được rất nhiều chuyện, Lý Hỏa Vượng cũng biết được rất nhiều thông tin hữu ích về thế giới này từ miệng của Tâm Tuệ.
Sau khi rời khỏi nơi chạm khắc tượng, Lý Hỏa Vượng dừng lại, hành lễ với Tâm Tuệ:
"Cảm ơn trụ trì đã giải thích sự nghi hoặc của ta."
"Đâu có đâu có, chỉ là nhấc tay một chút mà thôi, cơ thể Huyền Dương thí chủ mang bệnh nên quay về nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi nói lời khách sáo với nhau một lúc, Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh cũng không phát hiện bóng dáng của lão hòa thượng ở đâu cả, vì vậy hắn quay người đi về nơi ở của mình.
Hắn đi rất chậm, tâm sự nặng nề giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đi bộ nửa giờ, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng đến nơi ở của mình, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên hung ác, hai tay hắn nắm chặt lại đấm mạnh vào tường.
Dù không biết những hòa thượng đó đã sử dụng phương pháp gì để mê hoặc các giác quan của mình nhưng đối với một bệnh nhân luôn bị đan xen giữa ảo giác và thực tại trong một thời gian dài như hắn, những thứ khác thì Lý Hỏa Vượng không thể nhưng đối với những chuyện này thì hắn vô cùng nhạy cảm.
Cảm giác mà vừa nãy pho tượng Phật to lớn đem lại cho mình rõ ràng là không đúng, cảm giác đó giống như ảo giác khi ở bệnh viện vậy, có cảm giác rất khó nói.
"Những hình khắc trên đá kia đều là giả! Tượng Phật cũng là giả! Tất cả đều là thủ thuật che mắt!! Những gì mà trước đó ta nhìn thấy hoàn toàn không phải là ảo giác!"
…
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ mở ra một kẽ hở, Lý Hỏa Vượng thông qua qua kẽ hở cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng chiều êm dịu chiếu qua những chiếc lá đung đưa, bóng cây đổ bóng xuống mặt đất.
Lúc này, bên ngoài rất yên tĩnh, ngoại trừ vị hòa thượng cầm chổi quét sân phía xa thì cũng không có gì khác thường.
Tuy nhiên, trong mắt Lý Hỏa Vượng đã hiểu rõ cảnh này thì cảnh tượng yên bình như vậy lại là một cảnh hoàn toàn khác.
"Hừ! Tất cả đều là giả vờ, họ không lừa được ta đâu! Họ làm như vậy là vì muốn khiến ta bình tĩnh lại, muốn khiến ta tự nguyện tham gia cái gì mà ăn chay phổ độ chúng sinh trong miệng họ!"
Vừa nói xong, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
"Chờ đã, tại sao họ lại làm như vậy? Ta chỉ là một người bình thường, họ mạnh như vậy, nếu muốn làm cái gì thì cứ trực tiếp ra tay mạnh bạo với ta không phải tốt hơn sao?"
Câu hỏi này đã được định trước là không có câu trả lời, tuy nhiên bây giờ Lý Hỏa Vượng cũng không cần câu trả lời này nữa, hiện tại hắn chỉ muốn cố gắng thoát khỏi nơi quỷ quái này mà thôi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng còn đang đoán già đoán non có phải vị hòa thượng đang quét sân phía xa tới để giám sát mình hay không, thì khi đối phương thấy trên mặt đất không còn một chiếc lá nào liền cầm chổi lên rồi xoay người rời đi.
“Hòa thượng của chùa Chính Đức không nhận thấy sự khác thường của ta. Đây là lợi thế duy nhất mà ta có thể tận dụng vào lúc này.”
Lý Hỏa Vượng thầm tính toán trong lòng.
Bên ngoài đã không còn bất kỳ kẻ nào khác, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không rời đi mà yên lặng chờ đợi điều gì đó.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Coong~coong~coong~"
Tiếng chuông nặng nề chợt vang lên khắp chùa Chính Đức, khiến Lý Hỏa Vượng cả người bị chấn động.
Ở đây lâu như vậy, Lý Hỏa Vượng đã biết tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ Dậu rồi, và đây dấu hiệu toàn bộ hòa thượng trong chùa Chính Đức bắt đầu dọn cơm ăn.