Chương 88: Ngài Nằm Đi
Điều này làm Lý Hỏa Vượng đổ mồ hôi lạnh, suy đoán đáng sợ đang nổ tung trong đầu hắn.
Nhưng mà chẳng mấy chốc hắn đã tỉnh táo lại, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Chắc chắn là phải xử lý sạch tên Đan Dương Tử này, nhưng mục tiêu thì có rồi còn làm thế nào mới quan trọng.
Đối với chuyện này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kỳ luống cuống, mọi thứ trên thế giới này hoàn toàn không được đánh dấu rõ như trong trò chơi, mọi thứ đều xa lạ, mình phải tự tìm kiếm.
Trải qua phong ba ở chùa Chính Đức, Lý Hỏa Vượng đã không dám có bất kỳ tiếp xúc tùy tiện gì với những phe phái ở đây nữa, ngay cả miếu hòa thượng hiền lành nhất mà còn trở nên khủng bố như vậy thì có trời mới biết những chỗ khác sẽ thế nào.
Nhưng mà càng nghĩ Lý Hỏa Vượng càng phát hiện ra, nếu mình muốn sống được ở nơi quỷ quái này thì vẫn không trốn khỏi bọn họ được.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ mấy chuyện này, xe lừa chậm rãi dừng lại, bên cạnh có tiếng nước chảy rì rào.
“Lý sư huynh, ta đi giặt xiêm y cho ngươi nhé.”
Bạch Linh Miểu nói xong nhẹ nhàng rút tay mình ra, cầm huyết y trên xe lừa đi đến dòng suối nhỏ bên cạnh.
Những người khác cũng không rảnh rỗi, bắt đầu ăn ý đi vào rừng tìm củi lửa, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Bây giờ Lý Hỏa Vượng không ngồi dậy nổi, hắn chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán những chuyện xảy ra xung quanh.
Không lâu sau, mùi hương đồ ăn đã được nấu chín nhẹ nhàng bay tới, bụng Lý Hỏa Vượng sôi ùng ục, cơ thể bị thương cực kỳ cần đồ ăn.
“Sư huynh, ngồi dậy ăn này.”
Lý Hỏa Vượng cảm giác mình được người ta đỡ dậy, dựa vào trong ngực lông lá.
Lý Hỏa Vượng đã biết tên của nữ nhân người mọc đầy lông đen giống con tinh tinh này rồi, nàng tên là Xuân Tiểu Mãn.
Cái tên này cực kỳ dễ giải thích, bởi vì nàng sinh vào ngày tiểu mãn* nên tất cả đều gọi nàng là Tiểu Mãn, người nhà nông đặt tên cho nữ hài tử tùy tiện như vậy đấy.
*tiểu mãn là vào ngày 20, 21, 22 tháng 5.
Tiểu Mãn dùng thìa được gọt từ gỗ múc một muỗng canh thịt ngựa đưa đến bên miệng Lý Hỏa Vượng.
Một người yên lặng đút, một người yên lặng ăn, từ sau khi xảy ra chuyện kia, Lý Hỏa Vượng phát hiện những người khác hình như càng sợ mình hơn.
Lý Hỏa Vượng có thể hiểu được sự sợ hãi của bọn họ, dù sao thì ở chung với một quái vật ăn thịt người, ai mà chẳng sợ chứ.
Sau khi ăn đủ rồi, Lý Hỏa Vượng nhỏ giọng nói với Tiểu Mãn:
“Gọi Bạch Linh Miểu về đi, nếu giặt không sạch được thì đừng giặt nữa.”
“Được.”
Tiểu Mãn nhẹ nhàng buông Lý Hỏa Vượng xuống, lót thiên thư dưới đầu hắn coi như gối đầu.
Không lâu sau Bạch Linh Miểu trở về, đạo bào trong tay nàng vẫn đỏ ngòm, không về có chút màu xanh ban đầu.
“Khoác lên lưng lừa phơi đi, mau đi ăn cơm, cơm sắp nguội rồi.”
“Ừm.”
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng lên tiếng, hơi khom nửa người xuống cẩn thận quan sát vết thương của Lý Hỏa Vượng, sau đó nàng đi về phía đống lửa.
Lộc cộc lộc cộc, tiếng vó ngựa quen thuộc vang lên từ đằng xa.
Người chưa tới mà giọng đã tới trước.
“Ôi trời, tiểu đạo gia, hóa ra mọi người ở đây à, ta còn tưởng sẽ không được gặp lại mọi người nữa.”
Lúc gương mặt mo đầy nếp nhăn của Lữ trạng nguyên xuất hiện trước mặt, Lý Hỏa Vượng biết gánh hát Lữ gia theo tới rồi.
“Trời ạ…ngài…ngài…”
Hắn nhìn thấy thảm trạng của Lý Hỏa Vượng.
“Không có gì đâu, dọc đường gặp chút phiền toái nhỏ mà thôi, ngươi có chuyện gì không?”
“Tiểu đạo gia, sao ngài không nói gì mà đã đi rồi thế? Chẳng phải đã nói là đi cùng nhau à, cũng may lúc trước ngươi có nói là ngươi muốn xuất quan, nếu không thì ta thực sự không tìm được ngươi mất.”
Lữ trạng nguyên tươi cười nói.
Vất vả lắm mới tìm được một tiêu khách miễn phí, không thể bỏ lại dễ dàng vậy được.
“Xin lỗi Lữ chủ gánh, trên người của ta bị thương nên không ôn chuyện được, ngươi cứ tự nhiên.”
“Rồi rồi…ngài nằm đi…ngài nằm đi.”
Lữ trạng nguyên cũng không hỏi gì cả, vào Nam ra Bắc mấy năm nay, đương nhiên hắn hiểu được đạo lý biết càng nhiều càng nguy hiểm.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, hai nhóm người cũng không định đi, dù sao bên cạnh còn có một con sông nhỏ, rửa mặt và dùng nước cũng tiện.
Lý Hỏa Vượng không ngủ được lặng lẽ nhìn ngồi sao trên trời, nghĩ đến những chuyện ban ngày.
Đột nhiên bên phải người hắn có chút động tĩnh, Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể mềm mại nhỏ nhắn đang yên lặng nằm trong ngực hắn đã run lẩy bẩy.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc kia, Lý Hỏa Vượng vươn tay phải ra vỗ nhẹ trên lưng:
“Không sao hết, mọi chuyện cứ giao cho ta, cứ giao hết cho ta đi.”
…
“Ầm!”
Cây gậy gỗ to lớn đập mạnh xuống đất, bắn lên một lớp bụi thật dày.
Sau đó, cây gậy nặng nề kia lại giơ cao lên, đập mạnh xuống.
Lý Hỏa Vượng được Bạch Linh Miểu đỡ đứng bên cạnh xem Đồ Đần đang vung cây gỗ.
Dù vết thương trên cổ vẫn chưa khôi phục nhưng qua mấy ngày nằm như thi thể cũng đã hồi phục, miễn cưỡng có thể đứng dậy được.
“Mạnh lên! Đập mạnh lên nữa!”
Lý Hỏa Vượng đứng một bên gào lên.