Đối với nhà họ Diệp, việc quay trở lại thành phố không chỉ là đi làm, mà còn là hy vọng gây dựng lại cơ đồ hưng thịnh của gia tộc sau khi lụi bại!
Lúc đó, khí thế của Diệp Định Bang lại càng mạnh, đến cả những người không phải người nhà họ Diệp cũng vây quanh anh ta, muốn đề cử con cái của mình. Dù sao nếu có thể rời khỏi miền quê nghèo này cũng là ước mơ cả đời của nhiều thanh niên.
Diệp Mộc Hàm lại càng giống như một công chúa, được mọi người bao bọc giữa đám người, sự kiêu ngạo trên mặt cô ta lại càng nhiều hơn, dường như đã tự coi mình như một nữ hoàng.
Lúc này bác ba lại đi lên, giới thiệu con trai của mình với Diệp Định Bang: “Định Bang, đây là Diệp Thừa, con trai tôi, hiện giờ đang làm quản lý cao cấp tại doang nghiệp Kỷ Thị tại tỉnh Tô Nam. A Thừa, mau đến chào chú Định Bang”.
“Chú Định Bang!”, Diệp Thừa cũng ngoan ngoãn đi qua đó. Cái chức quản lý cấp cao mà anh ta nói thật ra cũng chỉ là một chức trưởng phòng nhỏ bé, hơn nữa còn là một phòng ban không quan trọng. Nhưng sau đó tự tâng bốc quá nhiều mới biến thành chức quản lý cao cấp như hiện giờ nhiều người vẫn nói.
Với những ông chủ lớn như vậy đương nhiên anh ta muốn nghênh đón, lấy lòng. Nếu có cơ hội làm một chức nào đó dưới tay Diệp Định Bang, không biết chừng còn hơn cái chức trưởng phòng nhỏ bé đang làm hiện giờ gấp nhiều lần.
Nghe thấy anh ta đang làm ở tập đoàn Kỷ Thị, Diệp Định Bang cũng tỏ vẻ tán thưởng, khen ngợi: “Tốt lắm, tốt lắm, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
Nhà họ Kỷ ở tỉnh Tô Nam một gia tộc lớn chỉ đứng sau nhà họ Tào, điều này đối với một tay sai của nhà họ Tào như Diệp Định Bang mà nói thì là một mối tình báo cần phải nắm chắc.
Thấy bố khen người thanh niên này, Diệp Mộc Hàm cũng tò mò nhìn qua. Trong con mắt xinh đẹp đó có một tia hứng thú vụt qua khiến cho lòng hư vinh của Diệp Thừa dâng lên đến cực hạn.
Đám người ồn ào vay quanh Diệp Định Bang và Diệp Thừa. Đồ ăn nhanh chóng được bày lên bàn, mọi người thay nhau mời rượu, nói chuyện vui vẻ, vô cùng nhộn nhịp.
Còn bố con Diệp Niệm và gia đình Tôn Tiêu Tiêu lại ngồi ở một góc khuất nhất, nhìn vô cùng ảm đạm. Nhưng Diệp Niệm và bố của Tôn Tiêu Tiêu cũng không phải người háo thắng, nên cũng không quá để tâm.
Qua ba lượt rượu là lúc không khí nhộn nhịp nhất, đột nhiên Diệp Thừa đứng lên, nói lớn: “Ông cụ, hôm nay tôi đã nhìn trúng một cô gái trong thôn, mong ông cụ Diệp hãy nể mặt mà đi dạm hỏi cho cháu!”.
Nghe thấy lời này của anh ta, mọi người đều thi nhau bàn tán, rất nhiều cô gái cũng đang thầm mong ước trong lòng, thi nhau nhìn về hướng đó, muốn quến rũ chàng rể vàng này.
ông cụ Diệp uống một ngụm rượu, đang lâng lâng, nghe thấy hậu bối nói vậy thì cười lớn: “A Thừa, cậu tuổi trẻ tài cao, nhìn trúng ai thì đó là phúc của cô gái đó. Cứ nói đi, ông đây làm chủ cho!”.
Diệp Thừa như không nhìn thấy ánh mắt của những thiếu nữ khác, anh mắt rực lửa nhìn về phía góc sân, nói lớn: “Cô gái tôi nhìn trúng tên là Tôn Tiêu Tiêu!”
Lời vừa buông, mặt những thiếu nữ khác sầm lại, ngồi ngây người thất vọng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn đố kị, thù hận nhìn về phía Tôn Tiêu Tiêu.
Mà vẻ mặt của người trong cuộc lúc đó lại vô cùng ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc đó ông cụ Diệp đã nói với bố cô ấy: “Tôn Lão Thất, Diệp Thừa nhà tôi nhìn trúng con gái nhà ông, ông thấy thế nào?”.
Tôn Lão Thất khó xử nhìn ông cụ Diệp một cái, không nói được lời nào. Mọi người xung quanh đã bàn luận xôn xao.
“Ồ, Tôn Lão Thất đúng là có bản lĩnh nhỉ, tuy bản thân vô dụng nhưng có con gái xinh đẹp”.
“Xời! Ông ấy bám được chàng rể như Diệp Thừa thì sau này cũng là người đứng nhất nhì cái thôn này rồi, đừng có đắc tội với ông ấy.”
“Nhìn con gái nhà họ Tôn kìa, cảm động đến mức không nói nên lời rồi kìa, sao lại không nhìn trúng con gái nhà mình chứ?”.
Nhìn thấy con gái nhà họ Tôn không nói nên lời, ông cụ Diệp cười lớn, nói: “Vậy chuyện đó cứ quyết vậy đi...”.
“Tôi không đồng ý!”.
Người có vai vế cao nhất, tuổi lớn nhất trong thôn như ông cụ Diệp lần đầu tiên bị người khác ngắt lời. Chỉ thấy một Tôn Tiêu Tiêu khác vẻ nhẹ nhàng ôn nhu như mọi ngày, trực tiếp đứng lên nói.
Ngay sau đó, mọi người đều im lặng, ai cũng bày ra ánh mắt khó tin. Con rể vàng khiến cho mọi cô gái trong thôn đều mơ ước đã chủ động mở lời mà cô gái này lại từ chối?
Ông cụ Diệp bị ngắt lời, trong lòng có chút không vui, sầm mặt nói: “Con gái nhà họ Tôn, lão già ta đây chẳng mấy khi mở lời kết duyên, cô làm vậy là không nể mặt tôi sao?”.
Tôn Tiêu Tiêu ngẩng cao đầu, kiên định nói: “Đương nhiên tôi không dám không kính trọng ông cụ Diệp, nhưng trong lòng tôi đã có người mình thích, không thể nào chấp nhận được anh Diệp Thừa.”
“Thì ra là vậy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, cũng coi như đã chấp nhận lý do này, dù sao con nhà người ta cũng là sinh viên đại học, nói không chừng còn có bạn trai ở trường học rồi cũng nên?
Đúng lúc sắc mặt ông cụ Diệp dịu xuống, trên mặt Diệp Thừa lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Tiêu Tiêu, nếu đã như vậy tôi cũng không làm khó cô. Chỉ cần cô nói ra người cô thích là ai thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua!”.
Bỗng nhiên mặt Tôn Tiêu Tiêu đỏ lựng, cúi đầu không nói gì, chỉ là hai mắt không ngừng nhìn về phía Diệp Thành.
Diệp Thừa từng bước ép buộc: “Tiêu Tiêu, tôi không có ý muốn làm khó cô, chỉ là muốn biết người cô thích là ai, như vậy sẽ không còn hy vọng nữa.”
Tôn Tiêu Tiêu vẫn không chịu mở miệng. Một lúc sau, mọi người xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu bàn tán xôn xao, đẩy ba người nhà họ Tôn đứng mũi chịu sào.
Diệp Thành nhướng mày, Tôn Tiêu Tiêu vẫn không chịu mở miệng, không muốn khiến mình phả khó xử. Đến lúc này mà anh còn không chịu đứng dậy thì thật không đáng mặt đàn ông.
Vì vậy anh liền trực tiếp đứng dậy, không do dự mà kéo Tôn Tiêu Tiêu vào lòng, nhàn nhạt nói: “Là tôi, có ý kiến gì không?”.
Mọi người xung quanh lại im lặng lần nữa, chấp nhận sự thật khó tin này. Một giây, hai giây, Diệp Mộc Hàm không nhịn được nữa cười phá lên, mọi người cũng cười rộ lên theo.
“Thế mà lại bỏ lỡ Diệp Thừa để đến với một tên vô dụng như Diệp Thành hahaha!”.
“Tôn Lão Thất, mắt nhìn của con gái ông tốt thật đó!”.
“Anh Diệp Thừa, cô ta không muốn gả cho anh thì để em, để em!”
Trong những tiếng cười, ông cụ Diệp đứng dậy, nặng nề vịn vào cây trượng, lạnh lùng nói: “Diệp Thành, tôi vừa mới cảnh cáo cậu, cóc ghẻ thì đừng cố ăn thịt thiên nga, cậu thấy bản thân có đủ bản lĩnh để đem lại hạn phúc cho con gái nhà họ Tôn không?”
Diệp Thừa cũng nói theo: “Thức thời thì nhanh chóng rời xa cô ấy đi, đừng làm lỡ dở cả đời con gái nhà người ta!”
Diệp Thành không hề để tâm đến lời chất vấn của ông cụ Diệp, ngược lại còn xoa đầu Tôn Tiêu Tiêu nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám ép em.”
Bác ba đột nhiên đứng dậy, quát lên giống như mấy bà cô chợ búa: “Diệp Niệm, anh còn không mau dạy lại con trai mình, lẽ nào anh đã quên tại họa năm đó anh đem đến cho cả nhà họ Diệp sao?”.
Diệp Niệm cũng đứng lên, người đàn ông mà mọi ngày hiền lành chất phác, đúng lúc mọi người nghĩ ông ấy định đứng lên nhận lỗi thì ông ấy lại trầm giọng nói: “Chuyện hôm sự của bọn trẻ đương nhiên phải nghe theo ý của chúng!”