Đợi sau khi các cô gái đã lên thuyền của Triệu Nhân Thanh, vượt qua đường phong tỏa, tiến về phía trước mấy trăm mét, phía trước bỗng sáng rực thoáng đãng.
Trên dòng sông Thương Lan bao la, mấy trăm con thuyền đang trôi dạt rải rác. Trên mỗi con thuyền đều có mấy người đang đứng. Những người này chỉ nhìn vào đã thấy phong độ hơn người, người thì đứng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo, người thì hai mắt sâu sắc tỏa sáng, phi phàm. Ngoài ra cũng có không ít phụ nữ trông có vẻ tuổi không còn nhỏ, nhưng lại xinh đẹp quyến rũ, khiến người khác dao động.
Dù sao Triệu Nhân Thanh cũng có ít tiếng tăm ở Tô Bắc, trước đó lại “leo lên được cành cao” là Diệp Thành, nên khi ông ta xuất hiện, các võ giả đều chủ động tiến tới chào hỏi.
“Ông Triệu, ngưỡng mộ đã lâu”.
“Ông Triệu, uống một ly nào!”
“Lẽ nào mấy đứa nhỏ này là đệ tử ông mới nhận? Sao tư thế trông chẳng vững gì thế?”
“…”
Triệu Nhân Thanh vừa chào hỏi với các võ giả vừa lái thuyền đi về phía trước, chẳng bao lâu đã đến bên cạnh một chiếc thuyền lớn.
Dường như đã hẹn trước, những chiếc thuyền đi trên sông Thương Lan hôm nay đều là thuyền gỗ có phong cách cổ xưa, chỉ có con thuyền lớn này là vô cùng xa hoa, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Dưới sự dẫn dắt của Triệu Nhân Thanh, mọi người di chuyển lên con thuyền lớn, nhìn thấy trên boong thuyền cũng có vài người phụ nữ xinh đẹp, người đứng đầu lại là Bà hoàng Dương Lâm nổi tiếng Tô Bắc.
Kỷ Hoa Linh vội vàng tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng cúi chào: “Bà Dương”.
Dương Lâm nhìn cô ấy, gật đầu, mở lời: “Cháu cũng đến rồi… Những vị đây là?”
Nhìn thấy người giàu nhất Tô Bắc đang ở dây, đám người Bạch Tiểu Huyên nào dám lỗ mãng, vội vàng tiến đến chào hỏi. Khi nghe nói Tôn Tiêu Tiêu là đàn em của Diệp Thành, Dương Lâm lộ ra nụ cười vui vẻ, kéo cô ấy sang hỏi han, hai chị em nhà họ Triệu ở sau lưng cũng thân thiện gật đầu với với cô ấy.
Thấy tình hình này, trong lòng Bạch Tiểu Huyên và Khổng Uyển Linh lại cảm thấy không thoải mái. Để di dời sự chú ý, Khổng Uyển Linh tò mò hỏi: “Vì sao mọi người đều dừng thuyền ở đây vậy, lẽ nào lát nữa hai người đó sẽ quyết chiến ở trên thuyền sao?”
Cô ta vừa nói vậy, người xung quanh đều nhìn lại với ánh mắt ngạc nhiên. Triệu Nhã Nhi tính cách đơn thuần không kìm được che miệng cười.
Khổng Uyển Linh cũng biết mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, chợt đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn là Triệu Nhân Thanh cười nói: “Không, hai vị Võ Thánh quyết chiến ở đỉnh núi Hoành Lan kia”.
Ông ta nói vậy, tay chỉ về phía ngọn núi cao ở không xa. Nhìn thấy đỉnh núi cao chọc trời, Khổng Uyển Linh không khỏi ngẩn người: “Xa thế à? Vậy sao mọi người lại không lên trên núi quan sát”.
Lời này lại dẫn đến những ánh mắt bày tỏ không biết nên nói gì với cô ta, Triệu Linh Nhi không nhịn được lên tiếng chế giễu: “Đứng gần xem hai vị Võ Thánh chiến đấu một mất một còn, cô có mấy cái mạng vậy?”
Khổng Uyển Linh bị chê đến nghẹn họng, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ khinh thường. Trong ấn tượng của cô ta, hai người đánh giết nhau dù cho lợi hại cũng có thể gây ra động tĩnh lớn đến đâu chứ, sao lại không thể đứng quan sát.
Nhưng trước mặt người giàu nhất Tô Bắc, cô ta không tiện mở lời phản bác, chỉ đành hậm hực im miệng. Bạch Tiểu Huyên lại nhíu mày hỏi: “Chiến đấu một mất một còn?” . Truyện Ngược
Vẻ mặt Dương Lâm trở nên lạnh lùng, đáp lại: “Không sai, vừa phân định thắng thua, vừa quyết chiến sinh tử. Trận đấu này không chỉ quyết định sự sống chết của hai vị Võ Thánh, mà còn quyết định… sự sống chết của nhà họ Tào chúng tôi”.
Nghe thấy lời này, Bạch Tiểu Huyên và Khổng Uyển Linh cực kỳ kinh hãi. Tên Diệp Thành kia cũng đã kết thân với nhà giàu nhất Tô Bắc?
Lúc này, trong lòng Bạch Tiểu Huyên vô cùng rối rắm, rốt cuộc cô có cảm xúc gì với Diệp Thành? Thích, ghét, yêu hay hận?
Chính bản thân Bạch Tiểu Huyên cũng không biết, nhưng cô ta cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này. Bởi vì ngay lúc ấy, Khổng Uyển Linh ở bên cạnh lại kinh ngạc kêu lên: “Đó, đó không phải ông cụ Đặng Nghị ở Giang Thành hay sao?”
Bạch Tiểu Huyên nhìn sang, cũng kinh ngạc nói: “Đúng vậy, không biết người bên cạnh ông ấy là ai nhỉ?”
Triệu Nhân Thanh liếc mắt sang phía đó, nói: “Đó là Tôn Hoài Hưng, phó bang chủ của bang Thiết Chưởng, cũng được tính là cao thủ, còn thiếu nửa bước là trở thành đại sư võ đạo”.
Khổng Uyển Linh tò mò hỏi: “Vậy ông ấy và hai người sắp quyết đấu ai lợi hại hơn?”
Triệu Nhân Thanh hừ một tiếng, khinh thường nói: “Chỉ một tên Tôn Hoài Hưng nhỏ bé sao có thể so với Võ Thánh? Tuy đại sư võ đạo trên thế gian này rất hiếm, nhưng trong mỗi thế lực lớn ít nhiều cũng có được một, hai vị. Còn Võ Thánh là rồng trong loài người, trong vạn người không có được một người!”
Nghe đến đây, Bạch Tiểu Huyên và Khổng Uyển Linh đều sợ hãi, đứng lặng im. Nhà họ Đặng là thế gia chỉ đứng sau nhà họ Thẩm ở Giang Thành. Ông cụ Đặng Nghị là người giàu có với tài sản mấy tỷ, nhưng khi ông ta đối diện với Tôn Hoài Hưng lại có thái độ cung kính.
Đây chẳng phải mang ý nghĩa địa vị của đại sư võ đạo gì đấy còn cao hơn tỷ phú hay sao? Mà Võ Thánh đứng trên cả đại sư võ đạo sẽ có địa vị như thế nào?
Bạch Tiểu Huyên run rẩy, không khỏi nhớ lại tình hình ngày cưới hôm đó. Khi ấy, những nhân vật tai to mặt lớn trên khắp Giang Thành đều kính cẩn vâng lời như một đứa em nhỏ, khom lưng gọi Diệp Thành là “Diệp Tiên sư”.
“Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của anh sao?”
Vừa nghĩ tới tình hình ngày hôm đó, Bạch Tiểu Huyên lại cảm thấy tim mình quặn đau. Đó là cảm xúc khổ sở và buồn phiền đan xen, khiến cô ta nắm chặt tay, cơ thể không ngừng run rẩy.
Khổng Uyển Linh ở bên cạnh cô ta lại mang vẻ mặt ngạc nhiên, không ngừng gọi tên từng doanh nhân giàu có, mà những người này đều có một điểm chung là bọn họ đều cung kính đi theo phía sau một vị võ giả khác!
Triệu Nhân Thanh tỏ ra bình tĩnh, giới thiệu một cách rõ ràng: “Bang chủ Cái Bang Hồng Đại Phúc, gia chủ nhà họ Hồ ở Ma Đô - Hồ Hoa Hạo, ông trùm nhà họ Vệ ở tỉnh Liêu Vũ - Vệ Thiên Chính… Những người này đều là bại tướng dưới tay đệ tử của Võ Thánh Cừu”.
Càng nói về sau, Bạch Tiểu Huyên và Khổng Uyển Linh càng kinh hãi. Tài sản của những người giàu có này cộng lại e rằng đủ để dẫn tới nguy cơ tài chính, nhưng lúc này bọn họ lại chỉ có thể cung kính đi theo sau các võ giả.
Mà những võ giả thân phận cao quý này lại là bại tướng dưới tay đệ tử của một bên quyết chiến. Rốt cuộc đối thủ của Diệp Thành mạnh đến thế nào?
Hai người nhìn nhau, lúc này mới biết vì sao bên trên lại gửi văn kiện ra lệnh phong tỏa núi. Đây đúng là nhân vật lớn chân chính!
Trong lúc cô ta đang khiếp sợ, muốn hỏi thêm, Triệu Nhân Thanh đã hạ giọng nói: “Đến rồi!”
“Đâu, ở đâu?”
Khổng Uyển Linh lập tức nhìn quanh bốn phía, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng thuyền nào, không khỏi nhụt chí: “Đến đâu kia chứ, bác à, có phải bác lớn tuổi nên hoa mắt nhìn lầm rồi không?”
“Không”, người lên tiếng là Triệu Linh Nhi, lúc này cô ta cũng đang nheo mắt lại, nhìn về hướng Triệu Nhân Thanh nhìn, lạnh lùng nói: “Là thị lực của cô quá kém”.
“Cô!”
Khổng Uyển Linh nổi giận, nhưng Bạch Tiểu Huyên kéo cô ta lại. Người trên thuyền này không giàu thì cao quý, bất kể là ai cũng không phải người bọn họ có thể đắc tội.
Khổng Uyển Linh bị Bạch Tiểu Huyên kéo lại cũng bình tĩnh được một chút, nhưng vẫn không phục mà lẩm bẩm: “Làm như thị lực các người tốt lắm không bằng. Trong sương mù mờ mịt thế này có thể nhìn được bao xa chứ? Ngay cả bóng thuyền cũng không thấy, lẽ nào hai người đó bơi qua hay sao?”
Cô ta đang lầm bầm như vậy thì Bạch Tiểu Huyên bất chợt kêu lên, cắt ngang cô ta. Cô ta ngước đầu nhìn lên, thấy Bạch Tiểu Huyên đang hết sức kinh ngạc, ngẩng đầu chỉ về phía mặt nước xa xa, giọng run rẩy: “Người… Người!”