Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 225 Nhấn chìm núi Hoành Lan

“Chuyện này không thể nào!”, sắc mặt Cừu Lăng Vân xám xịt, không dám tin.

Thiên Nộ Kinh Lôi là chiêu thức tiêu diệt cả thần mà lão bế quan tu luyện cực khổ mấy chục năm ở đỉnh Tuyết Sơn, mượn sức mạnh của sấm sét, thậm chí tự tin rằng nó có thể giết được Tiêu Nghĩa Tuyệt. Kết quả bây giờ lại không làm gì được Diệp Thành, vậy rốt cuộc cậu ta mạnh đến mức nào?

Nhưng cho dù là tốc độ nhanh hơn tia chớp hay là cơ thể chắc khỏe đến mức đủ để chống lại sấm sét của Diệp Thành, lão cũng không thể so bì được!

“Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!”

Cừu Lăng Vân không hổ danh là kiêu hùng một thời, thấy tình hình không ổn là chuẩn bị chạy ngay lập tức. Giống như năm xưa lão đối mặt với Tiêu Nghĩa Tuyệt, cũng bỏ chạy thẳng một đường không quay đầu lại.

Mặt mũi vốn chẳng hề quan trọng, chỉ khi sống sót được mới có khả năng vô hạn!

Những người đứng xem chiến xung quanh thấy Cừu Lăng Vân lại bay lên không trung, đang vô cùng mong chờ, chuẩn bị quan sát thật kĩ xem vị Võ Thánh truyền kì này sẽ dùng chiêu thức gì.

Nhưng một giây sau, bọn họ lại nhìn thấy Cừu Lăng Vân khẽ cong lưng, tựa như tên rời khỏi cung, vọt thẳng về phía núi Hoành Lan. Để đề phòng thanh kiếm nước của Diệp Thành tập kích đột ngột, lão còn chạy theo hình chữ Z, giống như dưới chân có bậc thang vô hình, nháy mắt đã trèo đến giữa sườn núi.

Hồ Hoa Hạo vừa rồi còn chuẩn bị cổ vũ, bây giờ kinh ngạc há hốc miệng, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Võ Thánh Cừu… chạy mất rồi?”

Không chỉ có ông ta mà những người đứng xem xung quanh cũng mở to mắt ngạc nhiên. Ông lão Cừu Lăng Vân thành danh đã lâu, gần đây còn được xưng tụng là vượt qua Tiêu Nghĩa Tuyệt, trở thành người đứng đầu ở cấp bậc dưới Thần Cảnh, thế mà lại chật vật chạy trốn như một con chó vậy sao?

“Đi dễ vậy à?”

Diệp Thành khẽ cong khóe miệng, hai tay vẫy về phía sông Thương Lan, quát lớn: “Lên!”

“Soạt!”

Trong phút chốc, cả dòng sông Thương Lan lay động dữ dội, những chiếc thuyền tròng trành nhấp nhô không ngừng. Võ giả trên thuyền ai nấy đều hoảng sợ, liên tục lùi về sau, hai mắt mở to nhìn nước sông không ngừng dâng lên.

“Má tôi ơi!”

Khổng Uyển Linh hét lên một tiếng, lúc này con sóng đã dâng cao gần trăm mét, nếu nó đổ ập xuống thì e rằng những người xem chiến xung quanh đều chết không có đất chôn.

Bây giờ, những võ giả ở xung quanh đều kinh hoảng, chuẩn bị chạy thật nhanh, nhưng một lát sau, bọn họ lại hít vào hơi khí lạnh.

Diệp Thành vốn chỉ khẽ nhấc tay, toàn bộ nước sông Thương Lan đã rít gào dâng lên, để lộ lòng sông bên dưới đáy. Ngoài ra còn có thể nhìn thấy rất nhiều động vật dưới nước, cá tôm đang giãy giụa trên đất bùn.

Vô số người mặt mày xám ngắt, nhìn người đàn ông đẹp trai ở trên không trung, trong đầu không khỏi xuất hiện một ý nghĩ:

“Anh ta là thần tiên sao?”

Khả năng bậc này đã vượt ngoài nhận thức của tất cả mọi người về võ đạo và thuật pháp, e là cũng chỉ có thần tiên trong truyện thần thoại mới có được bản lĩnh thế này.

Tựa như núi sụp đất lở, toàn bộ nước sông Thương Lan đều cuộn trào hướng về phía núi Hoành Lan, giống như con rồng giận dữ tung hoành đất trời.

Những võ giả đến xem chiến đấu đã lần lượt xuống thuyền, đứng trên bùn đất dưới đáy sông, hoảng sợ nhìn cảnh tượng thần kỳ này.

“Ào, ào, ào!”

Nước sông ùn ùn kéo đến, dâng lên dọc theo dãy núi Hoành Lan, nháy mắt đã bao phủ nửa ngọn núi.

Nhấn chìm núi Hoành Lan!

“Chuyện này…!”

Cảnh tượng đáng sợ đó khiến mọi người mất tiếng tập thể. Ai cũng đồn rằng Lão Tông chủ của Âm Quỷ Tông nắm giữ thuật cấm, có thể biến cả một thành phố thành quỷ vực.

Nhưng đó suy cho cùng cũng chỉ là lời đồn, còn bây giờ Diệp Thành lại dùng thuật pháp đáng sợ thế này ngay trước mặt mọi người, nước sông cuồn cuộn ập xuống, e rằng có thể biến một thành phố thành đống hoang tàn trong nháy mắt.

“Chuyện này không thể nào!”

Cừu Lăng Vân vô cùng kinh ngạc, liều mạng tránh đi, nhưng lại phát hiện tốc độ nước sông dâng lên vượt xa tốc độ leo trèo của mình!

“Vù!”

Ngay giờ khắc mấu chốt cuối cùng, trong tay lão xuất hiện sấm sét, có ý định chống lại dòng nước đáng sợ đó, thế nhưng…

“Ào!”

Nước sông cuồn cuộn vô cùng tận nháy mắt bao phủ lấy Cừu Lăng Vân, sấm sét vừa rồi còn lóe lên ánh sáng sắc bén thoáng chốc đã bị chôn vùi không còn dấu vết, cả người Cừu Lăng Vân cũng bị nhấn chìm trong con rồng nước.

Lão liều mạng giãy giụa, nhưng người ở trong nước vốn không có chỗ để mượn lực, sắc mặt lão từ hoảng sợ dần dần biến thành tuyệt vọng, rồi lại dần dần trở nên bình tĩnh…

Những võ giả ở đây đều có thị lực không kém, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, bụi đất và mồ hôi trên cơ thể Cừu Lăng Vân dần dần biến mất dưới sự gột rửa của nước sông, thậm chí ngay cả miệng vết thương cũng chậm rãi khép lại, trông như đang tắm rửa vậy.

Nhưng theo quá trình đó, sức sống của lão cũng đang suy yếu nhanh chóng. Cuối cùng khi Cừu Lăng Vân nhắm mắt thanh thản, tất cả mọi người đều biết vị Võ Thánh vang danh thiên hạ này đã qua đời.

Tất cả rơi vào yên lặng, không ai nói chuyện, mọi người kinh ngạc chứng kiến toàn bộ cảnh này.

Một lúc lâu sau, Hồ Hoa Hạo run lẩy bẩy, thốt ra vài chữ: “Cừu Lăng Vân chết rồi sao?”

Hồng Đại Phúc ở bên cạnh cũng toát mồ hôi đầy đầu, nắm chặt nắm tay, chậm rãi mở miệng: “Phải, ông ta chết rồi”.

Tất cả võ giả ở đấy đều nhìn về phía thanh niên tóc xanh đứng giữa trời không bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Bọn họ biết từ hôm nay trở đi, một truyền thuyết đã kết thúc, mà một thần thoại mới đang nổi lên từ từ.

Chân đạp hư không, nắm giữ thuật cấm, nhấn chìm núi Hoành Lan, đánh bại Cừu Lăng Vân… Diệp Thành, Võ Thánh trẻ tuổi nhất hiện nay và cũng có thể là Võ Thánh mạnh nhất!

“Từ bây giờ trở đi, Diệp Thành sẽ trở thành sự tồn tại không ai có thể lay chuyển trong giới võ đạo Hoa Hạ!”

Hồng Đại Phúc với tư cách là bang chủ Cái Bang đã đưa ra kết luận cuối cùng cho trận chiến xuất chúng này.

Trong lòng mọi người có trăm mối cảm xúc đan xen.

Mặc dù năm trước Diệp Thành đã giết chết Trình Bác Hiên một cách nhẹ nhàng, vang danh khắp ba tỉnh Hoa Đông, nhưng thiên hạ có quá nhiều anh hùng, cũng khối người không phục, có những kẻ tuổi trẻ ngông cuồng, nóng lòng muốn giẫm anh dưới chân.

Nhưng hôm nay, ở trước mặt các võ giả trên khắp Hoa Hạ, Diệp Thành một tay che trời, giết chết Cừu Lăng Vân. Cừu Lăng Vân ngay cả tuyệt chiêu cuối cùng cũng đã sử dụng mà không thể làm tổn thương đến anh một mảy may.

Hồng Đại Phúc nói không sai, từ bây giờ trở đi, toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ không còn ai dám xúc phạm đến uy nghiêm của vị cao thủ mạnh nhất này nữa!

“Ầm, ầm, ầm!”

Thế nhưng, bọn họ không có thời gian để cảm khái. Bởi vì lúc này, nước sông vừa nhấn chìm Cừu Lăng Vân đã trút nghiêng xuống như Ngân Hà trên chín tầng trời, đổ ào xuống con sông đang dần khô lại!

“Á!”

Các võ giả vô cùng sợ hãi, nếu bị nước sông này bao phủ thì nào còn đường sống mà trở về? Nhưng nước sông lại cứ đổ ập xuống trong nháy mắt như vậy, khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Triệu Linh Nhi hoảng hốt, cả người xụi lơ trên đất, lẩm bẩm: “Lẽ nào Diệp Tiên sư định giết luôn chúng ta?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất