Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 407 Quần hùng hội tụ

"Ôi trời đất ơi, cậu ta đánh bại cả Kiếm Thần Tiêu Nghĩa Tuyệt sao?"

Mồm Gấu Đen há to tới nỗi có thể nhét vừa một con gấu vào. Ông ta lắp bắp nói.

Năm đó có tổng cộng bảy lính đánh thuê đi về đây ở ẩn cùng với ông ta. Khi vừa quay về, họ kiêu ngạo rằng bản thân mình đồng da sắt, đao thương chẳng hề hấn gì nên làm loạn khắp nơi, kết quả là gặp phải Miêu Trung Nhân đứng đầu Thương Long Thất Kiếm, bị đối phương giết sạch sáu người, chỉ còn lại mình Gấu Đen hoảng loạn chạy trốn.

Mãi đến tận bây giờ, cho dù có đang nằm mơ ông ta cũng kinh hoàng giật mình tỉnh dậy vô số lần, cảnh tượng xẹt qua trước mắt tất cả đều là ánh kiếm sắc bén như tia chớp đó!

Ngay cả đồ đệ của Tiêu Nghĩa Tuyệt mà đã lợi hại như vậy rồi, vậy chính bản thân Tiêu Nghĩa Tuyệt sẽ lợi hại đến mức nào chứ?

"Giờ ông tin lời tôi chưa?", Đường Tuấn Nghị hừ lạnh, nói.

Gấu Đen gật đầu như gà mổ thóc. Con người Đông Bắc chất phác này một khi đã thừa nhận sức mạnh của Diệp Thành thì sẽ lập tức trở nên cung kính. Từ xưa đến nay con người luôn tôn sùng kẻ mạnh, người đã trải qua sinh tử thì càng như vậy.

"Gấu Đen, chúng tôi muốn đến nơi sâu trong Lâm Hải Tuyết Nguyên để tìm một khe núi". Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Đường Tuấn Nghị lấy ra một tấm bản đồ và chỉ vào một vị trí đại khái, nói với Gấu Đen.

"Sao dạo này có nhiều người đến Lâm Hải Tuyết Nguyên thế?", Gấu Đen sờ đầu, lẩm bẩm khó hiểu.

"Còn có người khác cũng muốn đến đó sao?", đồng tử Đường Tuấn Nghị co rụt lại, vội hỏi.

"Ừ, có mấy tốp người cơ, có người phương Tây, người Yên La, có cả người Nam Mỹ. Cho dù họ giả làm khách du lịch nhưng vẫn không thể nào che giấu khí thế của mình, thậm chí còn có cả không ít ông bạn cũ của tôi và ông nữa cơ". Gấu Đen cười khinh thường.

Đường Tuấn Nghị nhanh chóng liếc nhìn Diệp Thành, nói hơi do dự: "Tiền bối, có phải tin tức bị tiết lộ ra bên ngoài không?"

"Không sao, nơi đó ở trong vùng băng tuyết cách đây hàng ngàn cây số, ngay cả máy bay trực thăng cũng không thể đến được, có nhiều nơi cũng không thể đi xe, chỉ có thể đi bộ. Cho dù họ có nghe ngóng được tin tức gì thì chưa chắc đã tìm được địa điểm chính xác. Hơn nữa có tôi ở đây, sợ gì chứ".

Sắc mặt Diệp Thành rất bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói. Không chỉ là Đường Tuấn Nghị, ngay cả Gấu Đen cũng gật đầu liên tiếp.

Đây là người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ đấy. Cho dù những người kia có mạnh đến đâu thì cũng đâu phải là đối thủ của Diệp Thành?

"Để đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta lên đường ngay thôi", Diệp Thành đứng dậy.

Gấu Đen cũng nhanh chóng đứng dậy. Tuy ông ta không đi cùng nhưng đã tìm người cho mấy người dẫn đường đến, hơn nữa còn phái hai cấp dưới tinh nhuệ đi theo. Cuối cùng, khi đi vào vùng băng tuyết, đội ngũ này đã có mười mấy người.

Xe trượt tuyết chạy như bay trên nền tuyết, hàng xe dài rời khỏi Tuyết Thành thì rất nhanh sau đó đã đi vào một vùng đất hoang vu không có dấu vết con người. Mới bắt đầu cứ cách mấy chục cây số thì sẽ có một thôn nhỏ, sau khi đi được hơn trăm cây thì không hề có thôn nào nữa.

Mỗi ngày Diệp đều ngồi thiền luyện khí trên xe trượt tuyết, không hề sốt ruột nóng vội.

Anh phát hiện ra rằng linh khí trên vùng băng tuyết gần biển này dồi dào hơn hẳn so với trong thành phố, gần như đạt tới một nửa mức thông thường so với linh khí trên các hành tinh tu luyện bình thường. Hơn nữa nguyên khí hệ Băng vô cùng dồi dào, sử dụng pháp thuật hệ Băng rất dễ dàng. Ngược lại, dùng đạo pháp hệ Hỏa và hệ Kim thì lại hơi khó.

"Cũng chỉ có nơi hoang vu này nới có thể nuôi dưỡng ra được linh mạch và Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa", Diệp Thành nhắm mắt, lạnh nhạt nói.

Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa là linh hoa thượng phẩm, Diệp Thành không ngờ một nơi linh khí cạn kiệt như Trái Đất lại có linh hoa thượng phẩm như vậy. Một khi anh ăn Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa thì chắc chắn tu vi sẽ tăng vọt, thậm chí có thể đạt đến Kim Đan cấp cao.

Mà nếu có thể tìm được nguyên liệu phù hợp, thậm chí anh có thể luyện ra linh đan thượng phẩm, đó là thứ mà ngay cả bậc đại năng cảnh giới Nguyên Anh cũng phải thèm khát!

Linh hoa thượng phẩm chính là thứ mạnh mẽ khủng khiếp như vậy.

"Diệp Tiên sư, chúng ta đã đi mười ngày, vào sâu trong vùng băng tuyết phải bảy trăm cây số, đã cách khe núi đó càng lúc càng gần rồi". Đường Tuấn Nghị đi đến xe Diệp Thành, cầm bản đồ nói với anh.

"Cách khe núi đó tầm hơn trăm cây số chỉ có một thôn nhỏ này. Lúc đó đám Đường Chí Kiên đã được tiếp tế ở thôn nhỏ này. Lúc đó chúng ta có cần dừng lại sắp xếp chuẩn bị ở thôn nhỏ này một ngày không?"

"Ồ? Còn có cả thôn nhỏ à?"

Diệp Thành hơi kinh ngạc. Lúc họ xuất phát, mới ban đầu còn có thể nhìn thấy thôn xóm, nhưng sau đó, giờ đã ba bốn ngày không thấy một bóng người rồi. Cái thôn nhỏ này nằm lẻ loi ở vùng băng tuyết hoang vu này quả thực là quá kỳ lạ.

"Vào thời tổ tiên của chúng ta thì thôn nhỏ này đã tồn tại rồi. Thế hệ trước gọi nó là thôn Chiến Lang".

Người dẫn đường ngồi trước xe là ông già được gọi là lão Vương. Ông ta lẩm bẩm với giọng trầm đục:

"Nghe nói người sống ở thôn đó có thể trò chuyện với thần tuyết, điều khiển gió bão. Thế nên có người dặn dò chúng tôi, tuyệt đối không được tới gần, đó là nơi mà ác ma sinh sống".

"Thôn Chiến Lang sao..."

Diệp Thành híp mắt, anh nhớ trong số các võ thần lánh đời có một vị Chiến Lang Vương.

Thôn cổ đã tồn tại hàng trăm năm này chắc chắn có điều gì đó kỳ quái, nếu không sao có thể tồn tại ở một nơi băng tuyết yêu thú hoành hành, ngàn dặm hoang vu không có hơi thở con người được?

"Đi thẳng tới khe núi đi, đừng lãng phí thời gian".

Diệp Thành dặn dò một câu. Tuy anh cũng có quen biết với Chiến Lang Vương, lão ta thậm chí còn giúp mở đường cho kiệu hoa vào ngày hôn lễ của bố mẹ anh, nhưng tất cả những thứ đó đều được xây dựng trên điều kiện lợi ích, là kết quả của việc anh dùng công pháp để dụ dỗ. Nếu Chiến Lang Vương biết sự tồn tại của Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa thì không thể nào không động lòng được.

Lão ta đã sống mấy trăm năm, không phải là kiểu không có dã tâm như Đường Tuấn Nghị. Tất nhiên Diệp Thành không sợ lão ta nhưng anh cũng không muốn rước thêm phiền phức.

Đường Tuấn Nghị gật đầu vâng lời, đám người tiếp tục lên đường...

Sau khi đám Diệp Thành đi không lâu, Gấu Đen đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, gần đây hình như càng lúc càng có nhiều người ngoài đến Tuyết Thành. Hơn nữa rất nhiều người đều tu võ đạo hoặc thuật pháp, khí thế trên người họ rất mạnh mẽ, vô cùng rêu rao.

"Kệ đi, không liên quan đến mình, đi uống rượu ngon của mình thôi".

Gấu Đen nghĩ rồi lắc lư đi đến quán rượu ngon nhất trong thành. Đi vào quán rượu, quen thuộc gọi một ly Hỏa Thiêu Vân nổi tiếng nhất của quán, thuận tiện trêu chọc mờ ám với cô nàng hầu mặc đồ thỏ.

Gấu Đen uống cạn một ly, đang định gọi thêm ly nữa thì đột nhiên có người ngồi xuống cạnh ông ta, vỗ bộp lên vai ông ta: "Gấu Đen yêu quý, đã lâu không gặp".

"Hửm?"

Gấu Đen mở mắt ra nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên da trắng tóc vàng kim, nhìn rất thông minh lanh lợi, ăn mặc lại vô cùng giản dị.

Thấy người đó, mắt Gấu Đen híp lại: "Sư Tử Vàng?"

Sư Tử Vàng, không rõ tên thật, là con buôn tin tức nổi tiếng của thế giới ngầm. Gã nắm rõ tất cả các loại tin tình báo, hơn nữa Gấu Đen còn biết rằng, những nơi tên này xuất hiện chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, chắc chắn sẽ có đủ loại giết người báo thù, nổ bom, các kiểu tranh đoạt lợi ích sẽ thi nhau kéo đến.

Quả nhiên, Sư Tử Vàng nhún vai, nói:

"Ông bạn già à, ông phải biết là tôi đang đưa đến cho ông một vụ làm ăn lớn đây. Có rất nhiều người muốn mua bản đồ của Lâm Hải Tuyết Nguyên. Họ ra giá rất cao, đủ để ông rời khỏi cái nơi quái quỷ này, sống một cuộc sống xa hoa ở La Vega, hơn nữa những người đó đều là những kẻ máu mặt đấy".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất