Nghe nói thế lực Thanh Bang lại rục rịch muốn trỗi dậy, gia tộc Aokawa thì công khai thái độ sản nghiệp của mình là bị Diệp Thành cướp mất, yêu cầu Diệp Niệm và Tần Hồng Sương giải thích, đồng thời ra lệnh bắt Aokawa Sayuri và Aokaw Sakura về Đảo Quốc ngay lập tức, đồng thời, nhà họ Trình ở Tô Nam cũng trở mặt, tuyên bố rời khỏi Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông.
Chuyện bị đẩy lên ầm ĩ, nhiều người đều đang nghĩ mọi chuyện nổ ra to như thế thì có lẽ Diệp Thành cũng nên xuất hiện chứ nhỉ? Trước đây, Diệp Thành luôn xuất hiện ở thời điểm quan trọng để giải quyết mọi việc, lần này không chừng cũng thế.
Nhưng mọi việc phát triển tới mức này lại khiến họ thất vọng, ngày này qua ngày khác, Diệp Thành vẫn không xuất hiện, điều này khiến đám kẻ thù của anh càng thêm hả hê hống hách.
Cuối cùng, ngay cả tổ tình báo của Long Đằng cũng chỉ có thể tung ra tin tức là Diệp Thành qua đời.
Sau khi có được kết luận cuối cùng này, Tần Sương chỉ có thể thở dài, trong đôi mắt đỏ bừng của Đường Thi Vũ, ông ta chỉ có thể thông báo Long Đằng và Sương Diệp Lâu hợp tác như cũ. Ngay cả mấy người Sát Phá Lang cũng kéo ông ta cùng uống rượu ba buổi tối liền, thân là thủ lĩnh Long Đằng, Tần Sương chưa từng uống một giọt rượu mà nay đã say mèm.
Khi nhóm kẻ thù của Diệp Thành ngày càng ngang ngược, người đứng ra không phải Long Đằng, Tiêu phủ mà là Sương Diệp Lâu.
Ban đầu là người hầu Aokawa Sayuri của Diệp Thành đột nhiên xuất hiện, hung hãn chém giết Âm Dương Sư của nhà Aokawa phái tới để cưỡng ép mình về; sau đó là đại đệ tử Tào Hinh Toàn tung chưởng giết chết gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trình là Trình Bác Vũ, cuối cùng là mẹ ruột của Diệp Thành khiêu chiến Thanh Bang, liên tục đánh lui mười tám cao thủ của đối phương. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Điều khiến mọi người sợ hãi là ba người này đều bộc lộ thực lực Thần Cảnh.
Lúc này, đám kẻ thù của Diệp Thành đều nín thinh, họ cứ ngỡ Diệp Thành chết thì mình có thể tùy ý hoành hành nhưng không ngờ dù anh không có mặt, sức ảnh hưởng vẫn kinh khủng như xưa.
Trong tích tắc, Sương Diệp Lâu thành môn phái mà người người khao khát nhưng đúng lúc này, nhiều Võ Thánh đã phát hiện chướng ngại cản trở mình bao nhiêu năm nay đã lặng lẽ biến mất, họ thành công thăng cấp Thần Cảnh.
Thời đại linh khí khôi phục lặng lẽ tiến đến…
Một năm sau, trong khe núi băng đã bị người đời quên lãng.
Trong đống hoang tàn, linh trí đã khô cạn biến thành một hố sâu. Mất đi linh mạch, nó đã bị băng tuyết bao phủ, đóng băng ngàn dặm, ít ai lui tới.
Ở vị trí linh trì trước đây bỗng nổ tung, một bóng dáng màu xanh bay lên trời.
Trong khe núi băng, băng tuyết tràn ngập, cả Tuyết Thành đã tiến vào mùa lạnh nhất trong năm, cả khe núi đều bị băng tuyết bao phủ dày cả nửa thước. ngay lúc này, vầng sáng màu xanh phá tan lớp băng, nhảy dựng lên hơn trăm mét trên không như đang sánh đôi với trời đất.
Trong vầng sáng màu xanh dường như có một bóng người đang đứng.
Tóc người nọ xanh lam như màu nước biển, trường bào phấp phới, đồng tử một mảng hư không, chẳng vui chẳng buồn. Cơ thể của anh như một miếng ngọc lưu ly vừa chui ra trong bảo tàng, từ trong ra ngoài tỏa ra ánh sáng ôn hòa. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Người đàn ông vừa bay ra, gió lạnh trong khe núi gần như ngừng thổi. Quanh thân anh bùng nổ một sức mạnh như nước biển trào dâng, có vẻ như nó không thể tự kiểm soát nên nhanh chóng lan ra chung quanh. Từng cơn gió lốc xuất hiện, nguyên khí trong trời đất gào thét quanh quẩn.
“Không biết lần này mình bế quan đã bao lâu!”
Anh nhẹ nhàng cảm thấy, từ từ xòe lòng bàn tay ra, cúi đầu xem xét. Bàn tay anh như một miếng ngọc xanh hoàn mỹ không tỳ vết, anh có thể nhìn xuyên thấu qua bàn tay thấy xương trắng, mạch máu, cơ.
Không chỉ bàn tay, từ cánh tay đến bả vai, lồng ngực, đầu, bụng, tứ chi bách hải đến nội tạng...
Cả người đều đang tỏa sáng giống như một pho tượng bằng ngọc, hoàn hảo không khuyết điểm, thống nhất không một khe hở hay thiếu sót gì. Chàng trai kia chỉ lẳng lặng đứng đó, hào quang tan đi, anh đứng giữa trời đất như không cần dựa vào bất cứ sức mạnh nào, chỉ dựa vào cơ thể này là anh đã có thể sánh ngang trời đất.
Chàng trai nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn như trường giang trong cơ thể. Anh có cảm giác như một quyền của mình có thể đánh tan cả địa cầu.
Đương nhiên anh cũng biết đó chỉ là ảo giác, thân thể Hải Hoàng Lưu Ly viên mãn cũng không thể đánh bại Địa Cầu cơ mà. Nhưng sức mạnh trong cơ thể mạnh hơn rất nhiều so với trước. anh có tự tin là dù mười Huyết Ma tự nổ trước mặt thì anh sẽ không thảm thương như trước nữa.
“Qua thời gian khổ tu lâu như vậy, có thể thượng phẩm linh đan giúp đỡ, cảnh giới Kim Đan đã tăng tới đỉnh phong, ngay cả thứ khó thăng cấp như thân thể Hải Hoàng Lưu Ly cũng thăng lên trung phẩm thậm chí sắp vào đại thành!”
Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm, thì thầm vài câu. Người đàn ông này không phải Diệp Thành thì là ai?
Lúc trước, khi thấy Huyết Ma tự nổ, anh không nỡ nhìn cực phẩm tinh huyết và Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa bị hủy nên anh lại vận dụng thiên phú Hải Hoàng Lưu Ly Quân Lâm, điều khiển thời gian nhanh chóng thu thập tinh huyết, hơn nữa còn làm cho Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa chín sớm.
Đương nhiên, anh làm như vậy gần như đã phải trả một cái giá dắt như tính mạng của mình, cũng may dùng Tồn Địa Thuật kịp thời, tốn xuống sâu dưới lòng đất, cách tầng đất dày mấy trăm mét mà anh vẫn cảm nhận được chấn động hủy diệt trời đất.
“Đúng là cầu phú quý trong hiểm nguy, nếu khi ấy chậm hơn một chút thôi sợ là thân tử đạo tiêu rồi!”
Nghĩ tới tình hình nguy cấp lúc ấy, Diệp Thành không nhịn được mà nhe răng.
Dù né được Huyết Ma tự nổ nhưng anh liên tục vận dụng đại thần thông hai lần, gần như là đã tới cực hạn của thần thể, kinh mạch vỡ vụn, tu vi hoàn toàn biến mất.
Đối với chuyện này, anh cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể bày pháp trận phòng thủ, lặng lẽ dưỡng thương, nằm hết nửa năm mới nhúc nhích được.
Sau đó anh không vội vã ra ngoài mà từ từ tu luyện, chuẩn bị luyện đan.
Huyết Ma tự nổ hoàn toàn đã đánh thức anh, giúp anh hiểu ra là trên Trái Đất vẫn còn thứ có thể đe dọa sinh mạng của mình, đã thế thì không cần phải nói tới sau khi linh khí sống lại.
Vì thế Diệp Thành quyết định bế quan, dù sao cũng có pháp trận bảo vệ, không cần hít thở thì anh vẫn sống được. Thế càng không cần phải nói tới việc trước khi tới đây, anh đã chuẩn bị nhiều linh đan, còn thêm thu hoạch Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa và linh tuyền, thêm cả hoàn cảnh lạnh giá như Lâm Hải Tuyết Nguyên này có linh khí dồi dào hơn trong thành thị.
Vì thế, mượn dùng sức mạnh linh tuyền để chữa thương, sau đó anh đem Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa và đầu của Ma Tộc, tinh huyết của Huyết Ma cùng nhau luyện thành linh đan thượng phẩm.
Linh đan này thì anh đã muốn từ lâu nhưng không dùng để đột phá cảnh giới Xuất Khiếu mà dùng để tăng cường thân thể Hải Hoàng Lưu Ly.
Diệp Thành biết thứ mạnh nhất mà mình có thể dựa vào chính là thần thể này, tạm không nói tới hai thần thông như Hải Hoàng Quân Lâm và Kinh Đào Hải Lãng, chỉ nói tới năng lực phòng ngự của nó thôi cũng đủ giúp anh vô địch trong cùng cấp.