Diệp Thành đi trên đường, mày nhíu chặt. Theo như những gì anh tận mắt nhìn thấy, giờ hiển nhiên linh khí phục hồi đã không còn ở giai đoạn thứ nhất nữa, mà là ở giai đoạn thứ hai.
Linh khí khôi phục tổng cộng có ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là linh khí trong thiện hạ trở nên nồng đậm gấp mười lần trở lên, võ sĩ và thuật sĩ xuất hiện lớp lớp, những ràng buộc về cảnh giới trước đó khó có thể phá bỏ thì bây giờ lại dễ dàng đột phá.
Mà giai đoạn thứ hai chính là những tu sĩ quái vật thời thượng cổ vì linh khí trong thiên hạ dồi dào mà bắt đầu thức tỉnh. Những tông môn ngủ say, lánh đời cũng nhao nhao xuất hiện, đến cuối cùng trăm hoa đua nở, nhà nhà tranh hùng.
Còn giai đoạn cuối cùng là lúc các môn phái mạnh mẽ trong ngân hà, những người tu tiên thực sự cũng theo linh khí cuồn cuộn mà đến, dẫn đến một màn long tranh hổ đấu.
Nhưng quá trình này thông thường khá là dài, thường thì phải hơn một trăm năm, chưa từng nghe nói chỉ qua hai năm là đã từ giai đoạn thứ nhất lên đến giai đoạn thứ hai.
"Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu? Chỉ hai năm ngắn ngủi mà việc linh khí khôi phục đã đến tận mức này, chẳng lẽ thực sự có kẻ đứng đằng sau thao túng?"
Diệp Thành không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Kiếp trước anh tung hoành khắp ngân hà, đi từng bước từng bước lên trời, lấy thực lực để chứng đạo. Cho dù đối thủ có thông minh đến đâu, trăm mưu nghìn kế, anh chỉ cần chém chết là xong.
Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà gặp bố mẹ, đệ tử và các cô gái, xem họ có bình an hay không.
"Xin chào, cho hỏi anh là một võ sĩ sao?", một giọng nói trong trẻo đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thành.
Anh ngẩng đầu thì thấy ba cô gái xinh đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân đang chớp mắt nhìn anh với vẻ mặt tràn đầy mong chờ. Mặt họ khá non nớt, có lẽ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, là độ tuổi vừa mới lên đại học, hoạt bát đáng yêu, rực rỡ tựa ánh dương.
"Coi như là vậy đi!". Diệp Thành gật đầu, không giải thích nhiều.
Nghe vậy, các cô gái bắt đầu ríu rít bàn tán:
"Cuối cùng cũng gặp được một võ sĩ rồi".
"Tôi đã nói mà, anh ta mặc đồ cổ trang, còn tóc đen nhánh nữa chứ, chắc chắn là một cao thủ, không chừng còn có nội công cao thâm, cải lão hoàn đồng đấy!"
"Xin chụp ảnh! Xin chụp ảnh!"
Đám con trai đi cùng với họ cũng gật đầu lia lịa, ánh mắt phát sáng, họ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Chúng tôi là sinh viên của một trường đại học ở Yên Kinh, muốn đi đến tiền tuyến để tham quan học hỏi. Chắc chắn là anh vừa từ tiền tuyến đến đúng không, anh dũng quá. Nghe nói bên phía Bắc Cương vừa xảy ra một trận đại chiến, hơn mười vạn hung thú đột kích, ngay cả Thương Long Thất Kiếm cũng tham gia, chết nhiều người lắm..."
Một cô gái mặc quần short, lộ ra cặp đùi thon dài nói, trông vô cùng hào hứng.
Diệp Thành chợt hoảng hốt. Trước kia võ sĩ, thuật sĩ đều là những kẻ lánh đời, người bình thường không hề biết về sự tồn tại của họ. Nhưng bây giờ ngay cả một đám sinh viên đại học trên đường cũng biết về võ sĩ, hơn nữa còn vô cùng tôn sùng. Đặc biệt là khi nghe thấy những người quen cũ là Thương Long Thất Kiếm, anh không khỏi cảm thán sự đời đổi thay.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt anh thay đổi.
"... Trên mạng đang đồn rằng đám hung thú xâm lấn biên giới là do Tòa Thánh đứng đằng sau sai khiến. Đại nhân Diệp Niệm đích thân đến tìm các Thánh giả của Tòa Thánh để nói lý lẽ, kết quả bị đánh trọng thương, hộc máu quay về. Giờ cư dân mạng đều rất kích động, nhao nhao chỉ trích Tòa Thánh..."
Cô gái chân dài nói.
"Từ từ đã, cô nói đại nhân Diệp Niệm, có phải là Diệp Niệm của Sương Diệp Lâu không?", Diệp Thành tóm lấy cánh tay trắng nõn của cô gái, mắt lóe lên ánh sáng màu vàng kim.
"A!"
Cô gái phát ra tiếng kêu đau đớn, nước mắt lưng tròng.
Lúc này Diệp Thành mới phát hiện mình bị kích động quá mức nên dùng lực hơi mạnh. Anh vội vàng áy náy buông tay ra, cánh tay trắng nõn của cô gái đã sưng đỏ cả lên, hiện ra một dấu bàn tay rõ ràng in sâu xuống.
"Thực sự xin lỗi, tôi hơi kích động".
Diệp Thành xin lỗi, sau đó dùng tay vận linh khí hệ Thủy sượt qua cánh tay của cô gái.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vết đỏ trên tay cô gái đã biến mất ngay tức khắc. Cô gái chân dài lắc tay, không còn khóc nữa mà trợn to mắt, nói:
"Không đau nữa thật này".
"Nghe nói nhiều võ sĩ có tu vi cao thâm, có phép thần thông cao siêu, xưng là phép thần thông võ đạo. Vị tiền bối này, chẳng lẽ anh không phải là Võ Thánh mà là cường giả Thần Cảnh sao?"
"Không thể nào, cường giả Thần Cảnh của Hoa Hạ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mọi người đều biết rõ, tôi nghĩ anh ta là đại sư pháp thuật".
Các sinh viên đại học bàn tán không ngớt, ánh mắt nhìn Diệp Thành càng trở nên nóng bỏng. Có mấy người mạnh dạn đã đi lên muốn chụp ảnh lưu niệm với Diệp Thành.
"Người cô nói là Diệp Niệm của Sương Diệp Lâu sao?", Diệp Thành không quan tâm đến họ, anh nhìn cô gái với ánh mắt nghiêm túc.
Cô gái chân dài nói rất hào hứng, đột nhiên một luồng sáng vàng kim sượt qua người cô ta bay thẳng lên trời, lao về phía Đông.
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả những người trên cả con đường đều ngơ ngác. Cô gái trợn mắt há mồm, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt của Diệp Thành, nó chợt chồng lên bức ảnh mà năm ngoái cô ta nhìn thấy, giống nhau như đúc.
"Anh ta... anh ta là chủ nhân của Sương Diệp Lâu?"
Với tu vi bây giờ của Diệp Thành, tốc độ của anh gần như đã vượt xa sức tưởng tượng của loài người. Một tiếng đồng hồ anh có thể bay được mấy chục nghìn cây số, chưa đến nửa tiếng đã bay từ Bắc Cương đến Yên Kinh.
Thành phố này bây giờ đã trở thành trung tâm mà cả thế giới đều chăm chú theo dõi. Sương Diệp Lâu và biệt phủ nhà họ Tiêu - những vị thần bảo vệ Hoa Hạ đều trấn giữ ở đây. Núi Hồng Phong đã biến thành một thành trì khổng lồ, những người dưới núi đi lại như mắc cửi, đó đều là những chàng trai cô gái tới từ các nơi trên thế giới đến Sương Diệp Lâu để bái sư.
Diệp Thành ẩn cơ thể mình đi, lặng lẽ tới núi Hồng Phong. Anh dùng thần niệm lướt qua, lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cảnh giới Xuất Khiếu. Nhưng luồng sức mạnh này lại suy yếu, hiển nhiên là đã bị thương nặng.
Mà trong Sương Diệp Lâu, Diệp Niệm đang điều trị vết thương thì mở bừng mắt ra, vô cùng kinh hãi.
"Ai đó?"