“Nói cái gì?”
Nghe thế, Ân U Liên cảm thấy một cơn gió lạnh thoáng qua người, cô ấy lập tức ngồi dậy, ngữ điệu lập tức thay đổi.
“Nam Ly Vương bằng lòng phong Chu Chính Hào làm thành chủ Nam Ngọc, một là vì tên kia thức thời, ông ta đóng vai kẻ phản bội quá tốt mà, còn một nguyên nhân khác là vì có vị cao thủ Kim Đan đỉnh phong ở đó!”
Diệp Thành nở nụ cười lạnh như băng: “Nhưng hiện nay, Lục vương tôn Nam Hiền bị phế bỏ ở trong địa bàn của Chu Chính Hào, mà vị cao thủ kia lại không ở cạnh Chu Chính Hào, vậy cô nói xe, Nam Ly Vương sẽ làm gì Chu Chính Hào?”
Ân U Liên hoàn toàn không phải kẻ ngu, đầu óc luôn rất nhạy bén, nhưng sau khi gặp được Diệp Thành, cô ấy liên tục gặp những chuyện kinh hãi thế tục, thế giới quan đã bị phá nát nên đầu óc cũng chậm chạp hơn một chút.
Hôm nay bị Diệp Thành nhắc tới, cô ấy lập tức hoảng sợ, trong tình huống này, Chu Chính Hào, không, là cả nhà họ Chu e là đều sẽ bị trừng phạt xét nhà, tịch thu tài sản, giết chết bởi trong lửa giận của Nam Ly Vương.
Đôi mắt bạc nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Anh cố ý cướp đoạt huyết mạch Lôi Giao của Lục vương tôn đúng không?”
Diệp Thành nở nụ cười khinh miệt: “Chỉ là huyết mạch Lôi Giao thôi, chẳng là gì với tôi cả, đổi với tôi, cả vương tộc Nam Ly cũng chẳng là cái thá gì!”
Anh nhẹ nhàng nâng ngón tay, khiêu cằm Ân U Liên lên, nhìn gương mặt như ác quỷ kia, trong mắt anh là vẻ tà mị trước giờ chưa từng có: “Thứ tôi muốn thật sự, chỉ có…”
Vẻ mặt này mới là biểu cảm thường xuyên của Tiên đế tung hoành vũ trụ, chinh chiến vạn giới – Diệp Thành đời trước. Chỉ có điều, sau khi sống lại, đối với những người chung quanh, người thân hay đám tép riu, anh hoàn toàn không cần tỏ ra khí phách trước mặt họ.
Nhưng lúc này, trước mặt cấp dưới mà mình tin tưởng nhất của kiếp trước, cuối cùng Diệp Thành cũng lộ ra vẻ mặt khí phách đó.
Ngay từ đầu, trong hai mắt Ân U Liên chỉ toàn là sự phẫn nộ nhưng dần dần, cô ấy không dám nhìn thẳng vào đối phương, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, thậm chí là tận sâu trong lòng, cô ấy lại dâng lên cảm giác mình đúng là may mắn nhờ phước ba đời nên mới được Diệp tiên sư coi trọng.
“Nói cho tôi biết, giao ước giữa cô và Chu Chính Hào là gì!”
Diệp Thành dùng ngữ điệu không cho phép phản bác nói: “Ông ta có thể làm được, tôi cũng có thể, ông ta không có khả năng làm, Diệp Thành tôi có thể!”
Anh nói như vậy, ngón tay hơi dùng sức, nâng cái đầu đang cúi xuống của Ân U Liên lên lần nữa: “Từ hôm nay trở đi, cô chỉ có một chủ nhân, đó chính là Diệp Thành này!”
Nhìn về phái Diệp Thành vô cùng khí phách, Ân U Liên cảm thấy cảm giác an toàn dâng lên từ trong lòng, cô ấy nhỏ giọng nói: “Người trên quần đảo Nam Ngọc thật ra là hậu duệ tu chân của Hoa Hạ nhưng hoàn cảnh sống của họ rất khó khăn!”
“Trước khi linh khí khôi phục, Hoa Hạ có Tiêu Nghĩa Tuyết trấn giữ, ở đại lục không có chỗ cho chúng tôi dung thân nên chỉ có thể sống trên đảo Nam Ngọc. Để có được sự che chở của thành chủ Nam Ngọc là Chu Chính Hào, tôi mới bằng lòng trung thành với ông ta!”
“Sau khi linh khí sống lại, quần đảo Nam Ngọc bắt đầu xua đuổi dân Hoa Hạ, cũng nhờ Chu Chính Hào che chở chúng tôi, di cư tới thành Nam Hoa, từ đó mới tìm được một chỗ để sống trong thời buổi loạn lạc này”.
“Nói vậy thì mẹ cô là hậu duệ một mạch tu chân của Hoa Hạ, bố là người tộc Bí Ngân à?”
Diệp Thành híp mắt, dù là đời trước, Ân U Liên cũng chưa từng kể anh nghe chuyện này.
“Phải!”
Ân U Liên thấp giọng đáp: “Bố vì mẹ nên lén tách ra khỏi tộc Bí Ngân, làm Thần thủ hộ của chúng tôi, vì thế mới bị người tộc Bí Ngân khinh bỉ, cuối cùng bị chính lão tổ của tộc Bí Ngân giết chết, còn trên mặt tôi chính là nguyền rủa do ông ta lưu lại, ông ta còn giết mẹ của tôi...”
Dần dần, vết sẹo trên mặt Ân U Liên bắt đầu tan ra, lộ làn da trơn mịn. Lúc này, Đông Hoàng Độc Chu Tâm đã tự động lơ lửng trước mặt anh, phóng thích là khí độc U Minh.
Đợi khi Ân U Liên đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh của U Minh, cô ấy sẽ tỉnh lại, khi ấy, Ân U Liên không chỉ khôi phục vẻ ngoài mà còn trực tiếp trở thành cường giả cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, hơn nữa còn sẽ không hề bị chướng ngại khi phá Đan thành Anh.
Tới giờ, dù là nhóm lão tổ của thất đại huyền môn thì vẫn kẹt ở giai đoạn này, dù tu vi của họ đã tới đỉnh phong thì cũng không dám tùy tiện thử vì sau khi phá Đan hóa Anh, vấn đề lớn nhất chính là, nếu Đan phá, Nguyên Anh không thể ngưng tụ thành công thì kết cục sẽ như Vạn Độc Ma Quân...
Đó là hồn phi phách tán.
Vì thế, trừ phi có thể đảm bảo trăm phần trăm hoặc tới tuổi gần đất xa trời thì mới có người thử một lần, còn đa số những người tu chân cảnh giới Xuất Khiếu đều sẽ không dám, càng không có cách nào để bước qua cánh cửa kia.
Mà hiện tại, cánh cửa chặn đứng cả đời của nhiều cường giả cảnh giới Nguyên Anh lại mở bung ra trước mặt Ân U Liên.