Diệp Thành bị đánh từ trên không trung xuống đất, bay ra cả trăm thước. Cơ thể bị thương bởi Thần lôi Diệt Tuyệt, miệng vết thương vừa lành lại xuất hiện. Một đòn khủng khiếp như vậy chỉ có Thiên Quân mới chịu nổi. Thần thể của Diệp Thành vẫn còn kém hơn một chút.
Nhưng vượt qua dự đoán của Diệp Thành. Cầu sét sặc sỡ bị ba thần vương hút vào như cá voi hút nước.
Kế tiếp, hình như lôi vân đã bị chọc giận, tia sau mạnh hơn tia trước. Thần lôi Ngũ Hành, Thần Lôi Diệt Ma, Thần lôi... đủ loại thần lôi, đủ loại hình dạng tụ lại thành một đòn cuối.
Vô số lôi quang quang tụ thành một trụ sét trông đen nhưng không phải đen, trông trắng nhưng không phải trắng.
“Tử Thánh Diệt Tuyệt Thần Lôi!”
Lôi quang này xuất hiện trong giây lát, mặt đất trong nghìn dặm chung quanh đều bị lõm xuống mấy mét, Luyện ngục Vô Gian cũng chấn động, một khí thế như nắm giữ cả trời đất, áp sập bầu trời, phủ xuống tất cả.
“Một kích Thiên Quân!”
Sắc mặt Diệp Thành căng thẳng.
Một kích này đủ để sánh bằng tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Dù là một kích của vương tử Lệ Ma, đứng trước nó đều trở nên ảm đạm, đây chỉ có Thiên Quân mới có thể đánh ra uy năng khủng bố.
Nam Tuyệt bị dọa rồi, lão ta quỳ trên mặt đất, run cả người. Ba thần vương trong cơ thể Diệp Thành như bị khí thế trên trời kích thích, nhảy ra khỏi cơ thể Diệp Thành, trên đỉnh đầu hiện ra ba thần tướng.
Khi độ một tia cuối cùng, có thể là Diệp Thành đang trong tình trạng cửu tử nhất sinh khi ở trong lôi quang hỗn động. Khi nó bể ra thì biến thánh vô số mảnh xương vỡ lóng lánh. Chỉ có ba thần vương đồng loạt giơ tay che chở thần hồn của Diệp Thành, anh như con thuyền trong bão tố, khó khăn tiến về phía trước, có thể lật úp bất kỳ lúc nào.
Qua hồi lâu, lôi quang đã tan, Diệp Thành mới thúc giục bí pháp, ngưng tụ thần thể lần nữa.
“Phù, cuối cùng cũng độ xong!”
Diệp Thành thở dài một hơi.
Chín tia lôi kiếp bình thường, chín tia tuyệt phẩm, mà Kim Đan thần đạo còn là thần phẩm trong tuyệt phẩm nên lại thêm chín tia, cứ như vậy, hai mươi bảy tia lôi kiếp đánh xuống, anh đã thấy trọn vẹn.
Nên biết là dù đời trước anh từng ngưng tụ Kim Đan tuyệt phẩm nhưng khi ấy cũng chỉ có hai mươi bốn tia lôi kiếp mà thôi.
“Không ngờ uy lực lại hung hãn như thế, may mà ba thần vương cũng giúp đỡ. Hiện giờ, xem ra Kim Đan thần đạo ngưng tụ còn mạnh hơn cả Thần Đan kiếp trước của mình”.
“Nhưng có thể lưu lại dấu ấn trong hồng hoang vũ trụ thì cũng là người vô địch trong cùng thế hệ hoặc thần thú, Đại Năng, thậm chí còn có thể là chân tiên Hợp Đạo. Dấu ấn hình thành thường có liên quan tới công pháp của người độ kiếp. Không ngờ mình lại gặp được Huyền Vũ trong truyền thuyết”.
Diệp Thành lại cười khổ: “Điểm chết người là trên người mình đã khắc sức mạnh bốn thần thú, không thể chỉ có một lôi kiếp thiên nộ này không”.
Nhưng Huyền Vũ là thần thú cực mạnh, thần của phương Bắc, dù chỉ là ấn ký thì một thân pháp lực mạnh mẽ tràn đấy cũng đủ chấn động trời đất, địch nổi Thiên Quân Nguyên Anh nên tương đương với việc Diệp Thành sẽ đánh với Nguyên Anh.
Không, còn không chỉ một vị Nguyên Anh nữa!
"Chiếp!"
Tiếng phượng kêu trong trẻo vang lên, ngọn lửa nóng rực ập tới từ phía Nam. Trong không trung hiện ra một con chim thần toàn thân cháy rực ngọn lửa đỏ chói, trông tựa như Kim Điểu giáng thế.
Chu Tước!
Mà cùng lúc này, hai phía Đông Tây cũng vang lên tiếng rồng ngâm hổ gào, hiện ra hai luồng ánh sáng chói lóa xanh, trắng.
Bạch Hổ! Thanh Long!
Chỉ một dấu ấn của Huyền Vũ thôi mà đã có thể sánh bằng Nguyên Anh, mà lúc này tứ đại thần thú đều đã đông đủ, cũng đồng nghĩa là phải đối mặt với bốn Thiên Quân!
Lúc Nam Tuyệt còn chưa hoàn hồn lại thì Huyền Vũ đã ra tay trước.
Nó giơ cái chân dài tầm mười cây số của mình ra quắp một cái.
Bất chợt, trời đất bị xé rách, không gian vỡ nát, gió bão hỗn độn điên cuồng bùng lên. Móng vuốt khổng lồ còn chưa vồ tới mà khu vực phạm vi trăm dặm đã bị đè ép tới nỗi hạ xuống hơn mười trượng, vô số ngọn núi thần bị sụp đổ. Nam Tuyệt bò chặt xuống đất, thậm chí còn không động đậy nổi một ngón tay, cảm giác như ngày tận thế đã đến.
"Chiến!"
Diệp Thành vọt thẳng lên trời, tam đại Thần Vương sau lưng kêu gào, hóa thành một luồng sáng màu vàng kim xuyên qua bầu trời.
Đối mặt với lôi kiếp do ông trời nổi giận thì không thể nào lùi bước, trừ khi Diệp Thành từ bỏ Kim Đan vô địch. Nếu không tứ đại thần thú vĩnh viễn không bao giờ tan biến, bất cứ pháp thuật che giấu nào cũng không thể che giấu được ông trời.
"Bốp!"
Một lần va chạm.
Diệp Thành trực tiếp bị Huyền Vũ đạp xuống, anh bị ấn sâu xuống mặt đất cả ngàn trượng, suýt nữa xuyên qua Luyện ngục Vô Gian.
Sức mạnh của Huyền Vũ vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Thành. Cho dù đây chỉ là dấu ấn Huyền Vũ nhưng cơ thể của nó vô cùng mạnh mẽ, không hề thua kém Nguyên Anh chút nào.
Cho dù Diệp Thành đã liên tiếp vượt qua hai mươi bảy tia lôi kiếp, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn vô biên, cơ thể gần như là thần thể viên mãn, nhưng vẫn không thể nào chống đỡ nổi một đòn của Huyền Vũ.