Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 562 Hoa Hạ chấn động

Luồng tiên quang đó rốt cuộc là cái gì? Vì sao anh đến lúc giây phút cuối cùng vẫn có cơ hội luyện thành Kim Đan tối cao, tất cả những thứ này khiến anh vô cùng khó hiểu.

"Thần quang sáng thế là thần vật mà Tiên Đế độ kiếp chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Cho dù là mình kiếp trước cũng chỉ gặp lúc phi thăng mà thôi. Nếu trong cơ thể mình có thứ này thì e là sẽ khiến các bậc chân tiên đại năng chấn động, chắc chắn sẽ truy tìm rồi tiêu diệt thần hồn của mình rồi chiếm đoạt nó".

Diệp Thành nhíu mày. Lúc này tu vi của anh chỉ là Xuất Khiếu sơ kỳ. Nhưng nếu ra tay toàn lực thì anh có thể dễ dàng nghiền nát vương tử tộc Lệ Ma, thậm chí đối đầu với Chân Quân Nguyên Anh. Nhưng sức mạnh của anh vẫn còn kém so so với Chân Tiên Hợp Đạo thậm chí là các bậc đại năng cảnh giới cao hơn. Quả nhiên là người không có tội, mang bảo vật trong người mới có tội. Nếu để họ biết được chuyện này thì anh sẽ gay to.

"Thôi kệ đi, với mức độ khôi phục linh khí của Trái Đất bây giờ thì không thể thu hút các tiên môn thánh tông thực sự. So với việc lo lắng những chuyện không đâu thì chẳng bằng chăm chỉ tu luyện. Đợi mình đến cảnh giới Nguyên Anh thì còn sợ môn phái nào nữa?"

Thầm quyết tâm, Diệp Thành tóm lấy Nam Tuyệt rồi biến thành một luồng sáng màu vàng kim, bay vọt đi. Lúc này, thần niệm của anh mở rộng, có thể bao trùm phạm vi nghìn mét, cả không gian Luyện ngục Vô Gian đều được thu vào trong tầm mắt anh không còn chút bí mật.

Rất nhanh sau đó anh đã tìm được một nơi hội tụ linh mạch.

"Ngoan ngoãn đợi đi, bổn tọa phải bế quan tu luyện, không được chạy trốn".

Diệp Thành vứt Nam Tuyệt xuống rồi đi vào linh mạch. Nam Tuyệt đã sợ mất hồn rồi, nào còn dám chạy? Hơn nữa lão ta cũng không thể chạy, lúc này bên ngoài Luyện ngục Vô Gian là cơn bão thời không. Với bản lĩnh của lão ta thì không thể nào vượt qua hư không được.

Ầm ầm!

Sau khi tu thành Xuất Khiếu, Diệp Thành lại tu luyện, uy thế đáng sợ tới mức nào?

Linh khí phạm vi nghìn dặm tựa như một con cá voi khổng lồ đang uống nước, chúng ập vào trong cơ thể Diệp Thành. Hàng trăm dòng linh mạch tựa như một con rồng linh khí bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh anh.

Thậm chí đến cuối cùng, tam đại Thần Vương đều xuất hiện, trên bầu trời xuất hiện ba cái lỗ khổng lồ. Linh khí tựa như dòng nước màu xanh biếc giội xuống từ con sông thời gian, sông đen Huyền Minh thậm chí là từ dòng sông ngân hà trên chín tầng trời.

Mười lăm ngày, một tháng, hai tháng...

Mà trừ thất đại huyền môn thì các tông môn thượng cổ đều đã đồn ầm lên.

"Các người nghe nói chưa? Bia gỗ của lão tổ Khô Vinh vỡ nát, người đã chết ở thế giới phàm tục rồi".

"Ôi trời ơi, lão tổ là cường giả đứng đầu đấy, cả Hoa Hạ không ai địch nổi, chẳng lẽ là thần linh thánh giả của các nước khác ra tay?"

"Nghe nói bên phía quần đảo Nam Ngọc xuất hiện một người Hoa tộc vô cùng mạnh. Nghe nói người đó chém Chân Quân, ngay cả Nam Ly Vương cũng chết trong tay kẻ đó. Lão tổ Khô Vinh đến Luyện ngục Vô Gian tìm bảo vật, liệu có..."

"Phì, đùa gì vậy. Đám tép riu Hoa tộc sao có thể đụng đến một cọng tóc của lão tổ Khô Vinh?"

Vô số tu sĩ bàn tán xôn xao, mà khác với sự tự cao của đám người đến từ tông môn thượng cổ, người của Sương Diệp lâu, thậm chí là cả giới võ sĩ và thuật sĩ đều tràn đầy niềm tin.

"Diệp Tiên sư, chắc chắn là Diệp Tiên sư ra tay!"

Trong hàng nghìn năm, linh khí trên Trái Đất khôi phục lại không chỉ một lần. Các tu sĩ của tông môn thượng cổ đến Trái Đất đều mang theo sự coi thường đứng trên tất cả, ngạo nghễ khinh thường thế giới phàm tục. Họ luôn tự nghĩ mình là thần tiên hạ phàm, còn người Trái Đất là người phàm.

Nhưng lần này, đầu tiên là tộc Nam Ly Vương bị diệt, sau đó là lão tổ Khô Vinh và Chân Quân của các huyền môn khác chết, điều này đã làm người của tông môn thượng cổ chấn động.

Trong Bạch Vân Quán.

Thẩm Minh Nhan mặc đồ trắng muốt, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng. Cô nghe thấy những lời xì xào bàn tán của các sư tỷ sư muội thì không khỏi sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tin tức của thế giới phàm tục sau khi xa cách mấy năm.

"Không biết ông nội, em trai và cả Diệp Tiên sư ra sao rồi".

Thẩm Minh Nhan lặng lẽ nghĩ.

"Thẩm Minh Nhan, Tàng Kinh Các vẫn chưa quét dọn sạch sẽ, còn không mau đi đi". Một cô gái mặc đạo bào, dáng người cao ráo, đôi mắt hẹp dài, mặt mày có vẻ hơi chua ngoa lạnh giọng nói.

"Vâng, Chu sư tỷ".

Thẩm Minh Nhan cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.

Cô cúi đầu đi thì nghe thấy tiếng châm chọc sau lưng: "Một người phàm mà cũng dám vào Bạch Vân Quán chúng ta. Nếu không phải nể mặt Long sư cô thì đã trực tiếp cho ra ngoại môn rồi chẻ củi gánh nước như đám đệ tử cấp thấp kia rồi".

"Sư tỷ, ăn nói cẩn thận đi, người ta có một luồng chân nguyên linh khí cuồn cuộn, hạt giống Chân Quân đấy".

"Ha ha, cô ta có thể trở thành Chân Quân thì ta có thể phi thăng lên trời đấy!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất