Trước sự phẫn nộ của Trương Văn Hạn, Diệp Thành lại thoải mái đi cùng anh ta đi tiếp đến chỗ khảo thí cấp tám.
“Lần này nhất định phải thắng cho bằng được!”
Trương Văn Hạn trong lòng âm thầm thề với chính mình.
Khảo thí cấp tám khó hơn rất nhiều so với cấp bảy. Yêu cầu lực khống chế cực kỳ tinh vi, lần này cần phải luyện đó là Lôi Minh Đan trung phẩm. Loại linh đan này vô cùng khó luyện, cho dù là Trương Văn Hạn cũng phải tốn thời gian nửa giờ dùng toàn bộ thực lực mới miễn cưỡng luyện thành, có được đánh giả là hạ thượng phẩm. Nhưng ngay khi anh ta nhìn về phía Diệp Thành, liền phát hiện Diệp Thành sớm đã ngồi nghỉ một góc bên cạnh, thưởng thức đồ ăn do cô bé mang tới, giống như là đang chơi một trò chơi đơn giản vậy.
“Khảo thí cấp kết thúc, lần khảo thí này có năm trăm ba mươi mốt người tham gia, một trăm bảy mươi người đậu, người đứng đầu chính là Diệp đan sư”.
Khi giám khảo tuyên vố thì Tưởng Văn Hạn sắc mặt trắng bệch, không giữ nổi sự bình tĩnh nữa rồi.
Mình đường đường là thiên tài đệ nhất cả Bạch Thảo Môn lại thua dưới tay một tên thổ dân Hoa Hạ hay sao?
“Thưa giám khảo, tôi không phục, anh ta chẳng lẽ cũng luyện thành linh đan có đánh giá thượng hạ phẩm hay sao?”, Trương Văn Hạn sắc mặt khó coi nói.
Lôi Minh Đan thực sự vô cùng khó để luyện thành, có thể luyện thành linh đan được đánh giá thượng hạ phẩm, gần như đã vô cùng hoàn mỹ do dược tính của loại đan dược này vô cùng mạnh mẽ. Trương Văn Hạn không thể tin tưởng nổi, Diệp Thành lại có thể luyện ra được thượng hạ phẩm.
Người chủ trì khảo thí cấp tám lần này chính là trưởng lão Kỳ Hoàng, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái:
“Cậu ta không phải là thượng hạ phẩm mà chính là thượng trung phẩm”.
“Cái gi?”
Trương Văn Hạn trực tiếp sững người không nói nên lời.
Trong đầu của anh ta đều bị ba chữ “thượng trung phẩm” hoàn toàn chiếm giữ. Chỉ có Trương Văn Hạn sinh ra ở Bách Thảo Môn mới hiểu đượcthượng trung phẩm linh đan là hiếm có đến cỡ nào, nó đại diện cho việc hiệu quả của linh đan mà Diệp Thành luyện ra còn mạnh mẽ hơn chín lần so với linh đan bình thường, gần như đạt đến hoàn mỹ. Dùng một viên linh đan mà như dùng hai viên. Linh đan bình thường muốn luyện chế đến thượng trung phẩm đã khó chứ nói gì đến Lôi Minh Đan cơ chứ?
“Tên nhóc Hoa Hạ này có thể luyện thành Lôi Minh Đan thượng trung phẩm?”
Trương Văn Hạn bước ra khỏi nơi khảo thí với ánh mắt không cam tâm, nghi ngờ và cả chua xót đan xen.
Nhưng anh ta lại không biết, lần khảo thí này đã gây ra chấn động to lớn đến nhường nào cho cả Thần Đan Môn hay thậm chí là cả thành phố.
Mấy vạn người ở Dược thành lúc đầu không hề chú ý đến Diệp Thành, chỉ khi Diệp Thành bắt đầu giành được vị trí đứng đầu, áp đảo cả Trương Văn Hạn mới làm cho mọi người chú ý đến. Nhưng đợi đến khi khảo thí bát phẩm bắt đầu, Diệp Thành thủ pháp điêu luyện dễ dàng luyện chế được Lôi Minh Đan, hơn nữa còn nhanh hơn những người khác hơn một giờ, sau khi được giám khảo đánh giá là thượng trung, tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc.
“Trời đất ơi, đây là thiên tài từ đâu chui ra thế? Còn mạnh hơn so với Trương Văn Hạn”.
Nhìn thấy thủ pháp luyện đan của anh ta, lửa của lò luyện đan vô cùng thanh khiết và tuyệt diệu, khiến cho tất cả mọi người đều không tin anh là thất phẩm đan sư, còn tưởng rằng là luyện đan tông sư đích thân đến biểu diễn cho mọi người xem”.
“Cái gì thế, Hoa Hạ cũng có luyện đan sư hay sao, lấy đan đạo làm chuẩn thì anh ta đã đạt đến trình độ gì thế?”
Vô số người bán tán sôi nổi về chuyện vừa xảy ra.
Loại náo nhiệt này hoàn toàn bùng nổ trước khi Diệp Thành bước vào nơi khảo thí đan sư cấp chín.
Chín lần thăng cấp liên tiếp là kỷ lục của Chúc Thành Hòa ở kì khảo thí lần trước, lúc đó Chúc Thành Hòa chỉ dùng có một ngày, vị Diệp đan sư này hôm nay còn nhanh hơn nữa”.
“Chẳng lẽ Hoa Hạ lại sắp có một vị thiên tài tuyệt thế hay sao chứ?”
Mọi người đều bàn tán xôn xao, nghe nói một tháng trước, Hoa Hạ có được một vị thiên tài tuy luyện, dùng sức mạnh Kim Đan tung hoành thiên hạ, đến cả Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn cũng bị chém chết, bây giờ lại xuất hiện một vị thiên tài đan đạo tuyệt thế, đây có lẽ nào là dấu hiệu trỗi dậy mạnh mẽ của những người Hoa Hạ này chứ?
Ngay cả một vài thiên tài đan thuật cũng không thể ngồi yên được nữa rồi, Lữ Khinh Vũ cả người chìm đắm vào những dòng suy nghĩ bất tận như tiên tử bay lượng trên trời cao, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ đến cái gì, trực tiếp nhằm vào Tiểu đan vương Hác Tư Văn, nói:
“Anh Hác, trước đây có người nói vị Diệp đan sư này không xứng luyện đan, không bằng về nhà nuôi heo cho rồi. Bây giờ nhìn lại thấy thiên phú của Diệp đan sư chưa chắc đã kém hơn so với tôi đâu nhỉ?”