Diệp Thành khinh bỉ cười lạnh một tiếng, roi Long Cốt này là do xương sống của giao long tạo thành, giao long cả ngày đều ngâm mình trong sông Thương Lan tràn đầy âm khí, sao có thể sợ chút âm linh bé tẹo này được.
Anh lại vung cây roi dài lên, đánh tan một đám âm linh, lạnh lùng nói: "Trốn à, tao xem mày có thể trốn đi đâu?"
Mạc Nguyên Chính nhìn kỹ lại, lập tức kinh ngạc, hóa ra lúc này roi Long Cốt của Diệp Thành có một vầng sáng trắng nhàn nhạt, soi ra Thiếu Tông chủ đang ẩn nấp trong bóng tối!
"Tên họ Diệp kia, đừng có mà đắc ý!"
Thiếu Tông chủ nghiến răng nghiến lợi, sau khi tế ra bách Quỷ Dạ Hành chưa bao giờ anh ta phải chật vật như vậy, làm sao anh ta có thể nuốt nổi cục tức này?
Thấy anh ta hét lớn lên một tiếng, kéo Mạnh Bà sang một bên, hung hăng chém một phát vào cổ bà ta. Mạnh Bà này không ngờ rằng bà ta sẽ bị thiếu chủ phản bội, không kịp phản kháng, bị giết ngay tại chỗ.
Thiếu Tông chủ ra tay tàn nhẫn, trực tiếp phân thây của Mạnh Bà ra, máu từ cái đầu lâu chảy ròng ròng xuống, bê bết máu, thế mà anh ta lại há to miệng không ngừng nuốt đống máu kia vào miệng.
Cùng với hành động này, ngọn lửa đen trong mắt của hộp sọ chuyển từ màu xanh lá cây sang màu đỏ, giống như máu.
"Huyết tế?"
Diệp Thành khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, đối với một số tà ma ngoại đạo, phương pháp này quả thực có thể nâng cao hiệu quả của pháp bảo, nhưng tỷ lệ sử dụng rất thấp, thậm chí có thể làm ô uế pháp bảo, cho nên người có chút năng lực đều không muốn sử dụng.
Thiếu Tông chủ lại nghĩ là anh đang sợ hãi, đắc thắng cười nói: "Được lắm, hôm nay, tao nhất định phải khiến mày hồn phi phách tán!"
Khi sử dụng thủ đoạn này, dù thành công hay thất bại, anh ta cũng sẽ phải hứng chịu đựng một vòng thiên kiếp, có thể nói là để có thể làm người khác bị thương thì đã làm mình bị thương trước rồi. Âm linh bắt đầu cuồn cuộn khắp bầu trời, trên thân mỗi âm linh đều nổi lên màu máu nhàn nhạt, tu vi của bọn chúng có thể so sánh với ác quỷ trăm năm.
"Tao nghe nói lúc trước mày dùng Lôi Đình Quang giết chết âm linh của đệ tử Âm Quỷ Tông tao. Lúc này, có hàng trăm âm linh vây quanh mày. Tao muốn xem xem mày có tạo ta được mấy trăm vòng ánh sáng sấm sét không!"
Lúc này, những âm linh này không còn sợ gió nữa, nhao nhao xông tới, muốn đập tan vòi rồng kia, Liễu Băng Dao tái mặt, tuyệt vọng nói:
"Diệp Thành, nếu hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây, tôi muốn anh biết là tôi…"
Cô ta còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị tiếng cười ngông cuồng của Thiếu Tông chủ cắt ngang, lúc này sắc mặt đẹp trai ban đầu của anh ta đã tái nhợt như tờ giấy, mỗi lời anh ta nói ra đều phun ra một ngụm máu, nhưng Thiếu Tông chủ không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, rõ ràng là hận anh đến tận xương tủy.
"Tiểu Thiên Hồ, còn chưa tới phiên cô chết đâu, tôi muốn khiến cho Diệp Thành kia bị bách quỷ cắn nuốt hồn phách, còn ở trước mặt anh ta, cướp đoạt huyết mạch Thiên Hồ của cô, chà đạp 7749 ngày, cuối cùng khiến cho đôi nam nữ chó má chúng mày vĩnh viễn không thể siêu sinh được!”
Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Băng Dao tái mét, cô ta hít một hơi thật sâu và đột nhiên nói: "Diệp Thành, giết tôi đi, tôi thà chết trong tay anh còn hơn để tên này chạm vào".
Cô ta đã quyết tâm chết rồi, nhìn Diệp Thành, nhưng không ngờ lại phát hiện đối phương đang cười khinh bỉ.
"Sống chết cái gì? Nếu có gì muốn nói thì đợi tôi khử thằng này xong rồi về nhà nói".
Tóc tai bị vò cho rối tung cả lên nhưng Liễu Băng Dao lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Đúng nhỉ, về nhà... Mình không phải là không ai cần, mặc dù có rất nhiều thế lực như nhà họ Liễu, giáo phái Ngũ hành và Âm Quỷ Tông quấy rầy, nhưng cô ta vẫn có chỗ dựa!
Với nụ cười rạng rỡ trên mặt, Liễu Băng Dao không còn để ý đến những âm linh đang gào thét xung quanh mình, gật đầu kiến định. . Đam Mỹ H Văn
"Ừ!"
"A! Tao muốn biến chúng mày thành mấy cái xác, phải chịu sự giày vò của lửa Địa Ngục đời đời kiếp kiếp!"
Nhìn thấy cảnh này, Thiếu Tông chủ vô cùng tức giận, đột nhiên ngẩng đầu lên trời hét lên, định gom âm linh lại, thì đột nhiên phát hiện một điều kỳ lạ...
Thứ gì mà có ánh bạc mờ mờ chiếu trên mặt anh ta thế nhỉ?
"Đây là……"
Thiếu Tông chủ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ kinh hãi lạ thường, giữa không trung không biết khi nào đã có thêm một vầng trăng sáng!
"Không thể nào, dưới Bách Quỷ Dạ Hành, ngay cả mặt trời cũng bị mây đen che khuất, sao có thể có vầng trăng khuyết ở đây được, sao có thể tỏa ra hào quang được!"
Lúc này, không chỉ thiếu chủ, mà còn Hắc Bạch Vô Thường vẫn còn sống, Mặt Ngựa, Mạc Nguyên Chính và Liễu Băng Dao, đều nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó mà quên được.
Mặt trăng, mặt trăng từ trên trời rơi xuống!
Không biết tại sao lại có trăng sáng giữa không trung, nó càng ngày càng gần mặt đất, ánh sáng màu bạc càng lúc càng chói mắt, hòa lẫn vào ánh sáng tỏa ra từ cơ thể Diệp Thành.
"Nguyệt Tuyền Vũ!"
Trong phút chốc, hàng ngàn ánh trăng sáng từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đất như những hạt mưa, những âm linh đó bắt đầu kêu khóc, nhưng chúng không thể tránh được ánh sáng đáng sợ này, cứ vậy mà bị tan biến dưới ánh trăng.
Chỉ trong vài hơi thở, Bách Quỷ Dạ Hành tự nhận là đã phá hủy Hải Thành đã biến mất không dấu vết!
"Cái này cái này...…"
Mạc Nguyên Chính và hai đồ đệ của ông ta hoàn toàn chết lặng, ông ta mặc kệ cả người đầy vết thương, bất ngờ khuỵu xuống một cái "bộp", nước mắt đầm đìa:
"Đây mới chính là Tiên sư thật sự!"
Liễu Băng Dao khá hơn ông ta một chút, nhưng cô ta cũng bị sốc, nhìn bóng dáng đang nhảy múa dưới ánh trăng, giống như Hằng Nga tiên tử, cô ta cảm thấy xấu hổ.
"Thì ra là anh lại giỏi như vậy…"
Kinh ngạc nhất chính là Âm Quỷ Tông, bọn họ không ngờ Diệp Thành vừa đưa tay ra, đã triệu hồi được hàng vạn ánh trăng bao phủ bốn bề, sau một khắc kinh ngạc, muốn trốn tránh thì cũng đã muộn.
Ngoài Thiếu Tông chủ gắng gượng chống đỡ dựa vào sọ Thiên Ma ra, thì đám Mặt Ngựa cũng hồn phi phách tán dưới ánh trăng kinh thiên động địa này!
"Diệp tiên sư, tôi phục rồi!"
Thấy Diệp Thành nhìn sang, Thiếu Tông chủ cũng sợ hãi, vội vàng cúi đầu nói:
"Tôi không muốn Thiên Hồ đó nữa. Chỉ cần anh đồng ý tha mạng cho tôi, tôi sẽ dâng hết linh đan diệu dược lên cho anh, Âm Quỷ Tông cũng sẽ không quấy rầy anh nữa, không cần thiết vào gây thù chuốc oán như vậy! "
"Bố tôi tuy bế quan đã lâu, không màng chuyện thế sự, nhưng nếu anh giết tôi, ông ấy nhất định sẽ xuất quan báo thù. Ông ấy là cường giả Thánh vực. Cho dù anh không sợ nhưng không nhất thiết phải gây thù chuốc oán như vậy".
Diệp Thành vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?"
Thấy Diệp Thành có vẻ có chút kiêng kị, Thiếu Tông chủ trong lòng thầm vui mừng, vội vàng nói: "Tôi nào dám uy hiếp Diệp tiên sư, chỉ là muốn có lợi cho anh thôi, anh thu phục giáo phái Ngũ Hành thì kiếm được bao nhiêu? Nếu bắt tay với chúng tôi, mọi thứ trong toàn bộ khu Hoa Đông, anh muốn gì được nấy! "