“Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, anh trai”.
Một giọng nói mang nỗi nhớ nhung khẽ vang lên.
Vừa dứt lời, xung quanh lại trở nên yên lặng.
Bất kể là hai chị em Hà Nhu, Hà Vũ hay đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn đều kinh ngạc sắp lồi con mắt ra ngoài, không dám tin mà nhìn về phía người thanh niên bình thường ôm lấy cô gái áo tím, ôm lấy thiên nữ Chân Long địa vị cao không thể với tới trong lòng họ.
Tô Hoài Tiên đứng sững tại chỗ, khuôn mặt đẹp trai phóng khoáng và cả nụ cười như đông cứng lại.
Chỉ có Diệp Thành lặng lẽ nhún vai.
Trước cửa núi của Bồng Lai Tiên Sơn.
Các đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn há hốc miệng nhìn cảnh này. Trong số họ có tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, có kỳ tài ngưng tụ được kim đan tam phẩm, có tiên nữ cấp một sao xinh đẹp, cũng có người xuất thân từ thế gia Thiên Quân, từ nhỏ đã lớn lên trong vinh quang, trên khắp dải Ngân Hà cũng được tính là người hào kiệt trong thế hệ thanh niên.
Nhưng lúc này, ánh mắt của bọn họ đều dừng trên hai người thiếu niên thiếu nữ đang ôm nhau.
Ngay cả Tô Hoài Tiên, hậu duệ của đại trưởng lão Bồng Lai Tiên Sơn, một trong những nhân vật quan trọng trong tông môn cũng không thu hút được sự chú ý nào.
Vậy mà Thiên nữ Chân Long lại nhào vào lòng một tu sĩ Kim Đan bé nhỏ như kiến, gọi anh ta là anh trai?
Có vô lý không chứ?
Nhiều người điên cuồng la hét trong lòng. Mặc dù Dao Nhi chỉ mới đến Bồng Lai Tiên Sơn hơn năm năm, nhưng thiên phú của cô ấy đã hoàn toàn làm cả sơn môn chấn động. Dao Nhi vừa đến chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, song cô bé bắt đầu Ngưng Đan chỉ mất ba năm!
Ba năm đã Ngưng Đan, đây là khái niệm gì chứ? Dù là thiên tài đứng cao nhất trong bảng Tinh Hà thì khi tu thành Ngưng Đan cũng đã hơn ba mươi tuổi, còn bây giờ Dao Nhi chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi. Điều này gần như đã phá kỷ lục thăng cấp lên Ngưng Đan nhanh nhất trong vòng một trăm nghìn năm trở lại đây của Bồng Lai Tiên Sơn.
Đặc biệt là khi Dao Nhi bắt đầu Ngưng Đan, dị tướng trời sinh, chân long hộ thể.
Nghe nói ngay cả lão tổ Nguyên Anh bế quan bảo vệ Minh Sương cũng kinh động, phá lệ xuất quan, dùng pháp lực cao nhất dò xét Dao Nhi. Cuối cùng lão tổ cũng chỉ có thể xác nhận, đây là một dòng máu trước nay chưa từng thấy.
Có lẽ trong cả dải Ngân Hà cũng chỉ một mình Dao Nhi có mà thôi.
Bàn về trình độ thâm sâu bí ẩn, có lẽ dòng máu này còn hơn cả dòng máu Dao Cơ của Minh Sương, vượt xa mọi dòng máu của thế gia và thiên tông, hơn hẳn dòng máu yêu thú Nguyên Anh như Lôi Giao, Kim Bằng.
Từ đó về sau, cả Bồng Lai Tiên Sơn đều trở nên điên cuồng, Dao Nhi trở thành báu vật mà các trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn nâng niu trên tay. Vô số trưởng lão tranh nhau quyền dạy dỗ Dao Nhi một cách quyết liệt.
Các đệ tử đều sửng sốt với điều này. Những trưởng lão bình thường ngự ở trên cao, uy nghiêm vô cùng, tu vi ít nhất cũng là cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, nhiều người còn là Bán Bộ Thiên Quân đều hạ thấp thể diện, tranh đoạt quyền thu nhận một cô bé làm đệ tử, thậm chí không tiếc chĩa đao kiếm vào nhau, đạp bàn giẫm ghế.
Có vài trưởng lão dứt khoát lao vào đánh nhau, san bằng cả mấy ngọn núi gần Bồng Lai Tiên Sơn, phó tông chủ đứng ra nói chuyện cũng vô dụng.
Cuối cùng vẫn do lão tổ đích thân lên tiếng, chỉ định Nguyệt Hoa trưởng lão làm sư phụ của Dao Nhi mới miễn cưỡng dẹp yên sóng gió.
Từ đó về sau, Dao Nhi trở nên nổi tiếng. Không chỉ danh tiếng chấn động Bồng Lai Tiên Sơn, mà còn lan rộng khắp dải Ngân Hà. Sau cùng còn được đặt danh hiệu là thiên nữ Chân Long, được xem là truyền nhân đời thứ hai sau Minh Sương.
Bồng Lai Tiên Sơn có Minh Sương và Dao Nhi cũng nổi danh từ đó, mơ hồ có xu thế áp đảo các thiên tông khác.
Một thiên tài là con cưng của trời, tương lai sẽ đứng đầu bảng Tinh Hà, thế mà lại nhào vào lòng một thanh niên tu vi bình thường, tướng mạo bình thường, gia thế bình thường vậy sao?
“Mấy năm không gặp, Dao Nhi nhà chúng ta đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi”.
Diệp Thành hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt cháy rực của mọi người, nở nụ cười mỉm, khẽ xoa đầu thiếu nữ. Mấy năm không gặp, cô bé xinh xắn đi theo sau Diệp Thành ngày xưa đã lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, vô cùng tài hoa.
Nhất là sau khi thức tỉnh thần mạch Chân Long, vẻ ngoài của Dao Nhi đã thay đổi rất nhiều. Tóc hóa thành màu vàng, vóc dáng cao gầy, hai mắt lấp lánh ánh sáng vàng, con ngươi trở nên hẹp thẳng, trông giống như chân long đang cúi xuống nhìn mặt đất, vô cùng uy nghiêm.
Ở trước mặt Diệp Thành, thiếu nữ vẫn nheo mắt hưởng thụ sự vỗ về của Diệp Thành như ngày xưa, hệt con mèo con được chủ vuốt lông, nét mặt tươi cười. Ngay cả chân long màu vàng vây xung quanh người Dao Nhi cũng híp mắt lại, dường như rất thư thái.
“Anh, em rất nhớ anh”.
Dao Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trịnh trọng nhìn Diệp Thành, nói.
“Anh cũng nhớ em”.
Diệp Thành cười đáp.
Lần trước hai người tạm biệt nhau là lúc đứng giữa sinh tử.
Lúc đó, mấy trăm nghìn quân tộc Lệ Ma tập kích, trong lúc cấp bách, dù là Diệp Thành cũng không thể bảo vệ được cô bé. Anh chỉ có thể miễn cưỡng phá không gian, để Minh Nguyệt đưa Dao Nhi rời đi, một mình anh ở lại nghênh chiến vương tử Lệ Ma.
Đương nhiên, nếu như bây giờ vương tử Lệ Ma xuất hiện ở trước mắt thì Diệp Thành đã tát chết từ lâu.
“Anh đừng rời xa em có được không?”, Dao Nhi lại vùi đầu vào lồng ngực Diệp Thành, thì thầm.
“Được”.
Diệp Thành gật đầu.
Lần này, anh đến Bồng Lai Tiên Sơn ngoài việc gặp Minh Sương, cảm ơn nhiều năm nay cô ấy đã chăm sóc ra thì là để dẫn Dao Nhi đi. Dao Nhi là Thánh Nữ của Hoa tộc, sao có thể ở lại Bồng Lai Tiên Sơn chứ?
Huống hồ, theo Diệp Thành thấy, một tông môn Nguyên Anh cỏn con, một trưởng lão còn chưa đến cảnh giới Nguyên Anh thì có tư cách gì mà dạy em gái của Diệp Thành anh, dạy truyền nhân của thần mạch Chân Long? Sau này, dù Dao Nhi có bái sư cũng phải vào những tông phái như thánh địa Thái cổ hoặc là ngũ đại tiên tông.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có mấy người xông ra từ trong cửa núi, hóa ra là đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn.
Dao Nhi là bảo bối của cả tông môn, Nguyệt Hoa trưởng lão ra lệnh cho vài đệ tử của mình phải để mắt đến Dao Nhi mọi lúc mọi nơi, không được để cô ấy chịu bất kỳ thương tổn nào.
“Anh, mau vào đây, em dẫn anh đi gặp bạn em”.
Trước cái nhìn chăm chú của vài nữ đệ tử với sắc mặt khó coi, dưới sự vây xem của nhiều người trong Bồng Lai Tiên Sơn, Diệp Thành bị Dao Nhi kéo đi, cả đoàn người ung dung đi qua cửa núi.
Xì xào.
Đợi bóng lưng của Diệp Thành biến mất, trước cửa núi Bồng Lai mới vang lên làn sóng âm thanh cực lớn.
“Trời ơi, tôi đã nhìn thấy cái gì vậy?”
“Lẽ nào tên nhóc kia là anh trai của thiên nữ Chân Long thật?”
“Không thể nào, anh trai của Dao Nhi không phải đã bị kẹt trong Luyện ngục Vô Gian, không biết sống chết hay sao? Đó là người gần gũi nhất của thiên nữ Minh Sương, chính miệng cô ấy đã nói”.
“…”
Các đệ tử sôi sục, thi nhau bàn luận.
Đây quả thật là tin tức chấn động đất trời, chắc chắn sẽ làm náo động toàn bộ thành Bồng Lai. Nhiều người đặt ra nghi vấn, nhưng có không ít người suy đoán Diệp Thành khả năng cao là chưa chết, nay đã trở về từ Luyện ngục Vô Gian.
Chẳng qua tu vi của Diệp Thành quá thấp, một tu sĩ Kim Đan sao lại có thể sống sót ở Luyện Ngục Vô Gian chứ? Không ai hiểu được.
" Chị... Tên kia là anh trai của thiếu nữ Dao Nhi thật kìa".
Hà Nhu há to miệng, không giám tin.
Hà Vũ không nói, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không khỏi hiên lên vẻ nghi ngờ.
So với bọn họ, Tô Hoài không giữ được nụ cười ở mặt ngoài nữa, gương mặt trở nên lạnh như băng.
" Diệp Thành chúng ta hãy chờ xem!"