Vô Đao Khách chĩa một ngón tay vào hư không, khẽ quát một tiếng.
“Nâng!”
“Bốp bốp bốp…”
Chín mươi chín thanh huyền đao sau lưng hắn như nước chảy ra, nhanh chóng phóng lên trời cao. Mỗi một thanh huyền đao chỉ dài hơn một thước nhưng lấp lóe tia sáng. Chỉ cần nhìn thẳng thì ai cũng cảm nhận được đao khí đáng sợ, sắc bén vô cùng, là cấp bậc linh bảo, hơn nữa còn là cỡ trung và thượng phẩm.
Huyền đao mang theo đao khí này đủ để đâm nát thân thể Kim Đan.
Nhưng đao quang như mưa này vừa rơi cạnh Diệp Thành, chỉ còn cách ba trượng mà chúng như đụng phải một bức tường, lùi ra sau. Một, hai, ba thanh dao… liên tục chín mươi chín, chẳng thanh nào tiến gần hơn ba trượng.
Nhìn cảnh này, nhiều tu sĩ nhíu mày, chấn động vì sự mạnh mẽ của cơ thể Diệp Thành.
“Tiếp đây!”
Vô Đao Khách quát một tiếng, trên mặt không hề tỏ ra tức giận mà còn lớn tiếng nói.
Chín mươi chín thanh đao lấp lóe, trong nháy mắt, hắn bấm quyết, tất cả hợp thành một, biến thành một vòng tròn đao như bánh xe. Cái bánh xe sắc bén này rất tròn, rất lớn, mang theo khí tức khổng lồ, như ánh trăng nhô lên, sáng đến trắng nõn.
“Đi!”
Trong giây phút, vòng tròn đao bay đi, xé nát trời cao, mang theo ánh trăng vô hình như đao chém vào nước, xé rách cả hư không, từ đó có thể thấy được sự sắc bén của nó.
Mọi người hoảng sợ, chỉ dựa vào một đao kia, Vô Đao Khách có thể tiến thẳng vào tốp 20 của bảng Tinh Hà. Thậm chí còn có thể tiến vào mười hạng đầu, bởi vì một đao này đủ để đánh nửa bước Thiên Quân. Dù là cơ thể mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không chịu nổi cú cắt của nó.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Thành chỉ cong tay búng ra.
“Choang…”
Bánh xe đao cao hơn một trượng xoay tròn bị ngón tay của Diệp Thành búng một cái, trực tiếp tan rã như không chịu nổi sức mạnh của Diệp Thành, bay ra chung quanh phát ra âm thanh vù vù.
Mà Vô Đao Khách chấn động toàn thân như gặp phải một kích mạnh mẽ, lùi ra ba trăm trượng.
“Không đỡ nổi một chiêu!”
Diệp Thành hừ lạnh.
Mấy thiên kiêu biến sắc, dù là Kim Trục Quang, Nhất Dương Tử thì đều cảm thấy không ổn.
“Tốt thôi, để bổn tọa lĩnh giáo năng lực của Diệp Đan Vương!”
Tư Mã Huyền bước ra, một chiêu thức Tam Hoa Tụ Đỉnh Thần Công xé rách không khí như mặt trời ban trưa, mang theo năng lượng màu vàng cuồn cuộn khắp không gian, áp về phía Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn chỉ dùng một ngón tay.
Ngón tay như thiên đao vô hình trong hư không, đánh tan năng lượng màu vàng như chém đại dương thành hai, thiên đao từ cạnh Diệp Thành lan tới trước Tư Mã Huyền.
Tư Mã Huyền hoảng hốt, vội lấy ra năm, sáu món bảo vật phòng ngự, đủ loại ánh sáng sặc sỡ hiện ra nhưng vẫn không thể ngăn cú chém kia tới trước mặt. đến cuối cùng, khi bảy, tám vị thiên kiêu cùng ra cùng ra tay thì mới gắng gượng dừng được cú chém vô hình kia.
Ngay lúc này, chiến tướng Hàng Long cũng thay đổi vẻ mặt, ánh mắt Vân Thiên Hà trở nên nghiêm túc.
“Yếu quá, đồng loạt ra tay đi!”
Diệp Thành lắc đầu than, anh còn cách Cửu Khiếu Linh Lung Anh Công hai bước thôi, Thiên Quân bình thường đã không còn là đối thủ của anh, thế thì bọn nhãi này có là gì?
“Cùng ra tay!”
Chiến tướng Hàng Long thấp giọng quát.
Lần đầu tiên trong lòng hắn ta dao động niềm tin, e là không thể thắng Diệp Thành. Mà đại trưởng lão của Bồng Lai lại càng căng thẳng. Tu vi của Diệp Thành đã vượt ngoài dự đoán của họ, nếu không đồng loạt ra tay thì hoàn toàn không thể đánh bại Diệp Thành khi chỉ dựa vào một người.
“Ầm…”
Khi chín thiên kiêu cùng ra tay, cùng nhau tung một đòn, sức mạnh khủng khiếp cỡ nào?
Trong không trung, vòng đao xoay tròn, kiếm quang lóe sáng, mặt trời hừng hực, thần vương giáng lâm… những cảnh kỳ lạ xuất hiện không ngừng, hư không chứa đủ loại nguyên khí, năng lượng, chúng cuồn cuộn như sóng biển khiến pháp trận bảo vệ cũng rung động, năng lượng cuồng bạo phóng tới Diệp Thành.
Cảnh tượng kinh thiên này làm mọi người đều hãi hùng. Ngay cả mấy người Dao Nhi cũng rùng mình khi nhìn thấy.
Nhưng Diệp Thành lại không hề sợ hãi mà anh còn cười.
“Ha ha, đánh tốt lắm! Trình độ như thế mới đủ gãi ngứa!”
…
Diệp Thành mạnh cỡ nào?
Trên thực tế, ngay cả bản thân Diệp Thành cũng không rõ, bốn thần thú và ba thần vương đã hoàn toàn hợp nhất, trở thành Nguyên Anh thất khiếu bán thành phẩm.
Dù không dùng pháp lực nhưng mỗi một tầng linh khiếu tu luyện xong, cơ thể, thần hồn của Diệp Thành sẽ được cường một. Đến cuối cùng, dù không dù thân thể Thanh Đế Trường Sinh, thể xác của anh vẫn mạnh tương đương Thiên Quân Nguyên Anh.
Diệp Thành đang dùng cơ thể để chiến đấu chứ hoàn toàn không dùng pháp lực.
“Ầm ầm!”
Nguyên khí sôi trào, chiêu thức tấn công bao phủ bầu trời.
Cả người Diệp Thành lóe lên một cái, đánh vỡ không gian, ngay cả những pháp trận không gian trên núi Bồng Lai đều bị đánh nát. Bốn vạn tám nghìn huyệt khiếu trên người anh đồng loạt mở ra, hấp thu năng lượng vô cùng tận. Vô số đao quang, kiếm khí, vòng đao đánh vào trên người Diệp Thành nhưng khi chưa tới gần hơn phạm vi ba thước thì đã bị bắn ra.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Thành bay thẳng lên chín tầng mây, biến thành một tia sáng, đụng vào biển năng lượng đối diện.
“Bùm!”
Các loại năng lượng đủ màu bị cơ thể Diệp Thành tông ra thành một con đường, vừa thấy thì anh chẳng khác nào Cửu Thiên Thần Vương giáng thế, mọi đòn tấn công đều bị đánh ta, anh tới trước mặt đám thiên kiêu.
“Không ổn!”
Lúc này, chiến tướng Hàng Long đều co rụt đồng tử.
Các thiên kiêu khác thì tái mét cả mặt, không ai ngờ thể xác Diệp Thành lại mạnh như thế.
“Bùm bùm bùm…”
Qua giây lát, Diệp Thành và bảy, tám thiên kiêu va chạm, trong đó, chiến tướng Hàng Long như ngọn núi hay bất cứ vị thiên kiêu nào cũng cảm thấy nhức đầu vì thân xác mạnh mẽ hay sức lực như quái vật của Diệp Thành.
Đa số đều bị một quyền của Diệp Thành đánh lui, người có tu vi yếu nhất trong đó còn bị đánh bay như qua bóng.
“Thân thể quá mạnh!”
Dù là chiến tướng Hàng Long cũng phải lùi ra mười trượng, giật mình trong lòng.
Tu vi của hắn ta đã là nữa bước Thiên Quân, nếu không sao có thể so bì với Cố Trường Sinh, Vân Thiên Hà. Đối mặt với Diệp Thành, giờ hắn ta chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Phục Ma Thiên Tông nổi tiếng với HÀng Long Phục Ma Công, thế mà chẳng chịu được một đòn của Diệp Thành.
\
"Lại đến!"
Diệp Thành cười ha hả, anh như một đầu tầu mạnh mẽ, như con hổ lớn nhảy vào bầy cừu, lao tới trước mặt mọi người. Một quyền, một cước đánh một thiên kiêu hộc máu.
" Ầm!"
Kiếm từ Vân Hoang treo trên trời, một thanh linh kiếm đã bị Diệp Thành đánh gãy, miệng phun máu tươi, lùi xa cả bảy trăm trượng, suýt đụng vào cấm chế của Bồng Lai.
" Các ngươi quá yếu!"
Diệp Thành búng tay, đánh lùi Tư Mã Huyền, sau đó liên tục va chạm ba cái với chiến tướng Hàng Long, đối phương không đánh lại, khí tức quay cuồng trong cơ thể, lùi ra sau, vừa điều tức vừa nói to:
" Bày trận, đừng ra tay một mình"