Nhiều vị thiên tài tuy chưa từng cùng ra tay nhưng đều luyện phép tấn công đồng thời. Từng tốp người đều chiếm một vị trí theo phương vị của chòm sao Bắc Đẩu. Hơi thở trên người họ liên kết với nhau, mỗi lần ra tay đều đồng thời có hai ba thiên tài bắt tay, uy lực tăng vọt, mỗi một đòn đều có thể sánh ngang với Bán Bộ Thiên Quân.
"Chỉ dựa vào cái này thì vẫn không đủ đâu".
Diệp Thành lạnh nhạt lắc đầu, mỗi một cú đấm cú đá của anh đều như Chân Long thời Thượng cổ, sức mạnh dồi dào đến đỉnh điểm, e là một vạn con thú thời Thượng cổ đều không thể nào sánh bằng. Trong không trung phát ra tiếng như tiếng sấm rền, như có chiến hạm khổng lồ bay qua bầu trời.
"Binh binh binh!"
Diệp Thành liên tiếp giao đấu với chín thiên tài mỗi người một lần.
Cho dù các thiên tài bắt tay với nhau nhưng lúc này đều bị sức mạnh của Diệp Thành làm ảnh hưởng tới nỗi khí huyết cuồn cuộn, lung lay dữ dội, thậm chí ngay cả Kim Đan trong cơ thể cũng chấn động, cảm giác sắp rung tới nỗi vỡ tan.
"Tên này rốt cuộc đã luyện công pháp gì mà cảm giác như sức mạnh tràn đầy cơ thể, ngay cả Thiên Quân Nguyên Anh cũng không bằng vậy".
Mọi người đều kinh hãi.
Đến cuối cùng, chín thiên tài đồng thời ra tay. Vô số luồng sáng chân nguyên hợp lại làm một, sức mạnh đáng sợ đến đỉnh điểm, cho dù là đại trưởng lão Tô Khởi Tín, môn chủ Hắc Thủy Môn ở đây thì cũng phải nhượng bộ vài phần.
Nhưng Diệp Thành vẫn giơ nắm đấm lên, tung một quyền ra.
"Ầm ầm!"
Chỉ trong nháy mắt, hư không vỡ tung, nhật nguyệt điên đảo.
Vô số nguyên khí năng lượng tản ra bốn phương tám hướng như làn sóng khổng lồ ở Bắc Hải vạn năm. Từng đợt nối tiếp từng đợt khiến hư không xung quanh bị phong tỏa, khiến pháp trận Bồng Lai Tiên Sơn cũng bị dao động dữ dội. Nhiều trưởng lão thậm chí còn bị chấn động tới nỗi khí huyết cuồn cuộn.
Còn chín thiên tài thì tựa như những viên đạn, bị đánh lùi ra sau mấy nghìn trượng.
U Minh Tử tu vi yếu nhất không thể chịu nổi sức mạnh vô biên, nổ tung ngay tại chỗ. Tuy thần hồn không bị diệt, hắn nhanh chóng dùng bí pháp ngưng tụ lại cơ thể xác thịt, nhưng sức mạnh vẫn nhanh chóng tụt xuống, hiển nhiên đã bị thương nặng.
"Quá đáng sợ!"
Mọi người vô cùng hoảng sợ. Lúc này cho dù là chiến tướng Hàng Long cũng không khỏi kinh hãi, không ngờ Diệp Thành sẽ mạnh tới mức này.
"Đến lúc kết thúc rồi".
Diệp Thành khẽ lắc đầu.
Dựa vào tu vi hiện tại của anh thì những kẻ được gọi là thiên tài bảng Tinh Hà này hoàn toàn không đáng để anh phải bận tâm. Tên chiến tướng Hàng Long kia cũng miễn cưỡng được coi là có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là con kiến hơi to hơn một chút thôi.
Nói xong người Diệp Thành lóe lên.
"Cẩn thận!"
Sắc mặt chiến tướng Hàng Long thay đổi, còn chưa kịp nói gì.
Cơ thể một thiên tài đã bị nghiền nát trên không trung như có xe lửa nghiền qua. Vô số máu và xương màu vàng kim bắn ra bốn phương tám hướng. Tuy thần hồn đã phản ứng kịp nên thoát được một kiếp, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng hoảng hốt.
"Ầm!"
Lúc này âm thanh mới vang lên. Bóng dáng Diệp Thành xuất hiện cách thiên tài kia ngoài nghìn trượng. Anh tung một quyền vạch ngang qua không trung, đánh nổ thiên tài đó.
"Cùng nhau ra tay!"
Chiến tướng Hàng Long gầm lên điên cuồng.
Lần này hắn ta không nương tay nữa, khí huyết toàn thân hừng hực như ngọn lửa. Áo bào đen, dây đai đen, đầu đội mũ miện, bóng dáng tựa như thần vương trên chín tầng trời xuất hiện sau lưng chiến tướng Hàng Long.
Chiến tướng Hàng Long giẫm xuống một cái, thần vương sau lưng cũng chuyển động theo, thân hình hắn ta hợp nhất với thần vương, tung một quyền ra đánh vỡ hư không nhắm về phía Diệp Thành, uy lực lớn hơn lúc trước gấp nhiều lần.
Nhưng lúc này, Diệp Thành đã quyết định kết thúc cuộc đấu vô vị này.
Anh nhìn lướt qua, nhìn vào U Minh Tử có tu vi yếu nhất.
"Không xong rồi!"
Ánh mắt Vô Đao Khách ngưng đọng lại.
"Đao lên!"
Hắn niệm kiếm quyết, lưỡi đao chém về phía Diệp Thành như trăng bạc vắt ngang qua trời. Xuyên qua chiến trận, sức mạnh của các thiên tài đồng thời đổ vào lưỡi đao khiến trăng bạc lại to lên gần gấp đôi, to gần ba trượng.
"Cốp!"
Lần này Diệp Thành hoàn toàn không tránh né, trực tiếp để ánh đao chém lên người mình. Anh hoàn toàn không động đậy mà lại mở một tay ra, tóm về phía U Minh Tử:
"Qua đây cho tôi!"
"Ầm!"
Tuy Diệp Thành hoàn toàn không dùng pháp lực nhưng một cái tay của anh cứ như bàn tay của tiên vương giáng từ trên trời xuống. Huyết khí bùng nổ tràn đầy cả không gian khiến không gian ngưng tụ cứng như tấm sắt, áp lực vô cùng tận giáng xuống che lấp cả trời đất.
"A!"
Người U Minh Tử lóe lên, tất cả mọi pháp thuật chạy trốn đều vô dụng.
Hắn cứ như một con bướm bị đóng băng trong hổ phách, bị cố định trong không trung, tất cả mọi pháp thuật hay phép thần thông đều không có tác dụng. Tu vi cả hắn bị trấn áp hoàn toàn bởi huyết khí long trời lở đất của Diệp Thành.
Những thiên tài khác đều đồng thời tấn công, muốn giải cứu U Minh Tử. Chiến tướng Hàng Long thì hợp nhất với thần vương, sức mạnh tăng vọt đến cực điểm, đủ để nghiền nát hư không.
Nhưng Diệp Thành lại để mặc những ánh đao ánh kiếm đó chém lên người, cứ như chúng không tồn tại vậy:
"Tên kia, tôi đã nói trước rồi, không đem theo những người tầm cỡ như Bán Bộ Thiên Quân, tông chủ hay các trưởng lão thì sao dám đến gây sự với tôi hả? Nếu đã không nghe lời tôi thì tôi sẽ lấy anh để khai đao trước".
Nói xong, bàn tay anh bóp một cái, tóm U Minh Tử trong tay như bóp một con ốc.
"Không! Anh muốn làm gì?!"
U Minh Tử điên cuồng kêu lên. Tu vi của hắn vốn yếu nhất, sau đó lại bị Diệp Thành đánh vỡ tung một lần. Giờ xét về tu vi thì e là thậm chí còn không bằng Tô Hoài Tiên, miễn cưỡng được coi là Kim Đan đỉnh phong. Hắn rơi vào tay Diệp Thành như một con cừu, hoàn toàn không có sức phản kháng.
"Mau buông tay!"
Đám người chiến tướng Hàng Long nhận ra điều bất ổn, điên cuồng tấn công.
"Không có gì, chỉ là có một số món nợ cần phải tính rõ một chút thôi. Vừa nãy dưới tiên đài anh định giết tôi đúng không". Trên mặt Diệp Thành nở nụ cười nhạt.
U Minh Tử thấy vô cùng khủng hoảng. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh nhạt vô cùng của Diệp Thành, chợt nhận ra.
Diệp Thành muốn giết hắn!
"Tôi..."
U Minh Tử còn chưa kịp nói thì bàn tay Diệp Thành đã siết lại.
"Ầm!"
Sức mạnh của cơ thể Diệp Thành mạnh mẽ đến mức nào chứ? Đủ để sánh bằng yêu thú cảnh giới Nguyên Anh. Cơ thể của U Minh Tử hoàn toàn không chịu nổi, trực tiếp bị nổ tung giữa không trung. Vô số máu và xương màu vàng kim bắn ra tung tóe, chỉ còn lại thần hồn đang kêu gào đau đớn trong lòng bàn tay Diệp Thành, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.
"Đồ yêu nghiệt kia, sao cậu dám!"
Tông chủ và các trưởng lão của Hắc Thủy Môn đứng ngoài thấy thế thì đứng phắt dậy, phẫn nộ quát. Đám người chiến tướng Hàng Long thì hét to: "Mau dừng tay, nếu giết hắn thì chính là tuyên chiến với Hắc Thủy Môn. Chúng tôi nhận thua, đạo hữu mau dừng tay".
"Đúng vậy, xin Đan Vương tha mạng, tiểu nhân biết thua rồi".
Thần hồn U Minh Tử kêu lên thảm thiết.
"Quá muộn rồi".
Mặt Diệp Thành không biểu cảm, ánh mắt anh ta không buồn cũng chẳng vui, hoàn toàn không coi sự tần công của chiến tướng Hàng Long và sự ức hiếp điên cuồng của đám người tông chủ trưởng lão của Hắc Thủy Môn ra gì, bàn tay anh khẽ bóp.
" Bụp!"
Một tiếng vang trong trẻo hơn, cứ như bóng bay bị nôt tung.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, anh bóp nát thần hồn và cả Kim Đan của U Minh Tử như bóp nát quả bóng vậy. Điều này có nghĩ là Cho dù U Minh Tử là nguyên Anh chuyển thế hay Đại La Kim Tiên giáng trần thì cũng phải chết chắc.
Vô số người hoảng hốt, đám người chiến tướng Hàng Long cũng đứng ngơ ngác, không dám tin vào cảnh tượng này.
Diệp Thành dám giết một thiên tài.
Hơn nữa lại còn giết ngay trước nhiều trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn và tông chủ trưởng lão của các tông môn và vô số tu sĩ, dễ dàng như giết một con kiến. Vậy tu vi của anh phải mạnh đến mức nào?