Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 747 Minh Sương cứu giúp

Tất cả tu sĩ Hoa tộc đứng sau lưng đại trưởng lão, bao gồm cả Tiêu Thanh Vũ, tuy không nói, nhưng ánh mắt kiên định của các trưởng lão đã tỏ rõ lập trường.

Chỉ là mọi thứ đã không thể vãn hồi, tin tức thánh địa Lăng Tiêu muốn bắt Diệp Thiên Quân đã truyền khắp dải Ngân Hà.

Nhận thấy tình hình này, những sứ giả ban đầu do các thế gia và tông môn phái đến chúc mừng Hoa tộc đều được gọi về khẩn cấp. Nhiều thiên tông đại giáo vốn là trưởng lão đích thân đến chúc mừng, còn dâng quà tặng, bây giờ dứt khoát vòng về giữa đường. Những người đã vào Hoa tộc thì tìm lý do, nói rằng vợ mình sắp sinh, đầy tháng cháu vân vân, vội vã rời đi.

“Dù nhìn thế nào thì Diệp Thiên Quân cũng rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh. Huống hồ, không có thánh địa Lăng Tiêu, cậu ta cũng không thể qua được cửa ải của các lão tổ khác”.

Ở Phục Ma Tông, ba vị lão tổ đang gấp rút tranh luận.

Từ xưa tới nay, bọn họ luôn khoanh tay đứng ngoài, không tham gia vào bất cứ bên nào. Nhưng lần này, nguy cơ mà Diệp Thành phải đối diện quả thực quá lớn, ba vị lão tổ cũng không coi trọng anh nữa.

“Thôi vậy, sau ngày hôm nay, tôi sẽ ra mặt, đi Luyện ngục Vô Gian một chuyến. Dù đến lúc đó không ra tay, nhưng cũng phải có thái độ gì đó, tránh cho bọn họ nghĩ Phục Ma Tông chúng ta đứng về phía Diệp Thiên Quân”.

Ông lão ở giữa chậm rãi đứng dậy.

“Phải”.

Ông lão ở bên phải gật đầu.

Chỉ có ông lão ở bên trái mấy lần muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Dù lão có xem trọng Diệp Thành thì cũng không thể không thừa nhận, lần này Diệp Thành quả thật cửu tử nhất sinh, khó mà thoát được.

“Tiếc thật, dải Ngân Hà khó khăn lắm mới có một người trẻ tuổi tài năng như vậy, thế mà lại bị mấy lão già bóp chết. Cứ như vậy thì dải Ngân Hà còn phải đợi bao nhiêu năm nữa mới có được một vị Hợp Đạo đây?”

Ông lão bên trái lắc đầu, âm thầm thở dài.

Thời khắc này, bất kể là ma tông ngoại vực hay là tu sĩ bình thường nhất của dải Ngân Hà đều dồn sự chú ý về phía Luyện ngục Vô Gian, chờ đợi tin tức của Diệp Thành.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi đi… Luyện ngục Vô Gian vẫn không có động tĩnh.

Lúc này, lão tổ của các tông môn thế gia có xích mích với Diệp Thành không còn đợi nổi nữa mà bao vây chật kín lối ra của Luyện ngục Vô Gian, chỉ đợi Diệp Thành xuất hiện là bắt anh ngay, trả mối thù riêng trước rồi mới giao cho thánh địa Lăng Tiêu lãnh thưởng.

Khẩu dụ của sứ giả thánh địa Lăng Tiêu sắp hết hạn, Diệp Thành vẫn không xuất hiện, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ xem thánh địa Lăng Tiêu sẽ xử lý Diệp Thành thế nào.

“Chắc là Diệp Thiên Quân sợ rồi, thánh địa Lăng Tiêu chỉ bắt anh ta đến tạ tội, anh ta hoàn toàn có thể đến đó tranh luận mà. Đây lại trốn tránh, không hề lộ diện, vậy thì còn là người đứng đầu bảng Tinh Hà gì chứ?”

Có người nghi ngờ hỏi.

“Không sai, chúng ta đợi suốt một hai tháng, ngay cả bóng dáng Diệp Thiên Quân cũng không thấy đâu. Xem ra thập đại thiên tông hợp lại thực sự dọa anh ta sợ rồi. Thần Diệm Thiên Quân của thành Thánh Viêm vừa lên tiếng, người khác không được nhúng tay vào, muốn một đấu một với Diệp Thiên Quân”.

“Tôi thấy Diệp Thiên Quân giết Thái Huyền lão tổ là nhờ đánh lén, anh ta chỉ là một Chân Quân, sao có thể giết được Nguyên Anh chứ?”

Một số lời nói quái gở không biết từ đâu vang lên. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, tất nhiên là những kẻ địch mà Diệp Thành đắc tội trước kia như Hắc Thủy Môn, thành Thánh Viêm, Phục Ma Tông…

Người Hoa Hạ nghe thấy cũng không dễ chịu gì.

“Soạt!”

Ân U Liên tháo trường cung xuống.

“Tôi là thuộc hạ của Diệp Thiên Quân, ai còn dám nói xấu về Diệp Thiên Quân, cho rằng Diệp Thiên Quân không đủ thực lực thì có thể hỏi mũi tên của Ân U Liên tôi trước!”

Thiếu nữ mặc một bộ đồ đen tuyền, đứng ngạo nghễ nơi Thăng Nguyệt, nói trước thiên hạ, hô to với các anh hùng dải Ngân Hà. Lúc này, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của Diệp Thành, đương nhiên phải đến đây xem chủ nhân của mình.

Nhiều Thiên Quân nhìn thấy nhưng dù gì họ cũng là Thiên Quân Nguyên Anh, không tiện lấy lớn hϊế͙p͙ bé.

Tuy nhiên, các Thiên Quân đều có đệ tử, chẳng mấy chốc đã có chân truyền của Hắc Thủy Môn, không biết theo sự chỉ thị của ai, đứng ra khiêu chiến với Ân U Liên.

Ân U Liên là người mạnh đến mức nào? Cô ấy là Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong chân chính, lại nắm giữ phép thần thông Nguyệt Mang Thần Tiễn, một chân truyền của thiên tông bình thường sao có thể là đối thủ của cô ấy.

Thế là, ánh trăng của Ân U Liên quét ngang trời, trong Luyện ngục Vô Gian, một người một cung đánh bại liên tiếp mười sáu vị đệ tử chân truyền của thất đại thiên tông. Thậm chí đại sư huynh của thành Thánh Viêm, một trong những thiên tài trên bảng Tinh Hà, ra mặt cũng thua bởi một chiêu của Ân U Liên.

Lần này, danh tiếng của Ân U Liên đã nổi như cồn. Bảng Tinh Hà xếp cô ấy vào top hai mươi, phong tặng danh hiệu Nguyệt Mang tiên tử.

Thậm chí đám người Vân Thiên Hà cũng nổi lên ý định khiêu chiến với Ân U Liên, xem thử bản lĩnh của Diệp Thành. Những người khác thì cảm thấy sợ hãi, chỉ một thị nữ của Diệp Thành mà đã mạnh như vậy, huống hồ là bản thân Diệp Thiên Quân sẽ thế nào?

Ân U Liên khiến các thiên tông mất mặt, cuối cùng cũng kích động đám lão quái vật ra tay.

“Ầm!”

Một vị trưởng lão của Hắc Thủy Môn thẳng tay đánh tới. Lão ta là cảnh giới Xuất Khiếu kim đan nhị phẩm, khổ tu hơn hai nghìn năm, đã bước lên Bán Bộ Thiên Quân từ lâu. Trong số Bán Bộ Thiên Quân, lão ta cũng được xem là người cực kỳ mạnh.

Lão ta vừa ra tay, quỷ khí tung hoành, u minh tàn phá, ngay cả Ân U Liên cũng không chống đỡ nổi, dù sao thì tu vi hai bên cũng chênh lệch rất lớn.

“Hèn hạ, lấy lớn hϊế͙p͙ bé!”

Liễu Băng Dao khăng khăng đi theo Ân U Liên đến đây, thấy vậy trừng to mắt, tức giận mắng.

“Hừ, không phải cô xưng là dùng mũi tên khiêu chiến thiên hạ sao? Lão phu đứng ra thì không được à?”

Trưởng lão Hắc Thủy Môn vừa cười nhạt vừa phóng ra từng pho tượng ma thần xương trắng.

“Giết ông là được rồi”.

Ân U Liên không hề lùi bước. Công pháp của cô ấy quả thực rất cao, một linh bảo trường cung ngăn chặn trưởng lão của Hắc Thủy Môn, lại còn có xu hướng đảo ngược tình thế.

“Chết tiệt!”

Thời khắc này, những lão quái vật khác đều không ngồi yên được nữa.

Ầm ầm!

Năm lão quái vật đồng thời ra tay, mỗi một người đều là cấp bậc Bán Bộ Thiên Quân, là trưởng lão thâm niên của các tông môn, thậm chí trong đó còn có đại trưởng lão Tô Khởi Tín của Bồng Lai Tiên Sơn.

Ân U Liên có mạnh đi chăng nữa, nhưng làm sao có thể chống lại sáu vị Bán Bộ Thiên Quân cùng hợp sức. Cô ấy phun ra máu, bị đánh bay đi, xương cốt trên người không biết gãy bao nhiêu chiếc, suýt nữa thì bị đánh nát người giữa không trung.

“Chị U Liên!”

Liễu Băng Dao lén chạy đến đây, nhìn thấy vậy rơi nước mắt, nghiến răng nói: “Thiên tông đại giáo các người là hạng hèn hạ, chỉ biết ỷ đông hϊế͙p͙ ít vậy sao?”

Ân U Liên dùng trường cung chống nửa người dậy, mặc dù khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn cương quyết không ngã.

“Một cô nhóc có chút khí phách, thiên phú cũng mạnh, chỉ tiếc là đã đi sai đường, theo sai người. Diệp Thiên Quân chọc giận đến các vị lão tổ và thánh địa Lăng Tiêu, chắc chắn sẽ phải chết”.

Sáu trưởng lão đều mang vẻ mặt lạnh lùng, trong đó Tô Khởi Tín vô cùng đắc ý, nói với giọng khàn khàn.

“Hừ, dù chủ nhân của tôi có chết trong trận chiến cũng còn hơn loại người sống tạm bợ, đánh lén như các ông trăm nghìn lần!”

Ân U Liên khinh thường nói, gương mặt xinh đẹp trắng bệch để lộ một nụ cười ngạo nghễ.

“Muốn chết!”

Sáu vị lão quái vật nổi giận.

Bọn họ ra tay hung ác, muốn bắt Ân U Liên, nhưng chợt một ánh sáng bạc lóe lên, hai cô gái bao gồm cả Ân U Liên cùng biến mất.

“Đây là?”

Một lão quái vật híp mắt lại, mơ hồ nhìn thấy trong ánh sáng bạc ấy có một bóng hình mọc đôi cánh bạc sau lưng, toàn thân bao bọc trong khí hỗn độn. Những người khác ít nhiều đều nhìn về phía đại trưởng lão Bồng Lai Tiên Sơn - Tô Khởi Tín. Sắc mặt Tô Khởi Tín vô cùng lạnh lùng, hai mắt như băng, lão ta không ngờ Minh Sương lại ra tay giúp Diệp Thành thật.

Chuyện Ân U Liên được cứu đi không gây kinh động lớn bao nhiêu.

Bởi vì thời gian quy định của thánh địa Lăng Tiêu đã hết…

Vào giây phút này, tất cả mọi người trên khắp dải Ngân Hà đều dồn ánh mắt về phía thánh địa Lăng Tiêu, nhìn về tiên tông Chân Tiên tung hoành vô địch đó. Bọn họ chờ đợi quyết định của thánh địa Lăng Tiêu, xem họ xử lý Diệp Thành, người vi phạm luật lệ kia như thế nào.

Ngày hôm sau, có thần tướng đáp xuống Hoa tộc, ban hành luật lệ:

“Diệp Thành vi phạm thần luật dải Ngân Hà, chống lại pháp lệnh của thánh địa Lăng Tiêu, giáng Hoa tộc xuống làm nô tộc, giải đến thiên lao của thánh địa Lăng Tiêu. Hạn trong ba tháng, Diệp Thành phải đến thánh địa Lăng Tiêu nhận tội, nếu không…”

“Trảm toàn bộ tộc của hắn, cảnh cáo thiên hạ!”

Tin tức truyền ra, thoáng chốc khiến dải Ngân Hà chấn động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất