“Thần trận này xuất hiện, có lẽ Dược Vương Tông sẽ không còn gì lo lắng nữa”.
Tông chủ của Vong Tình Tông cảm thán, ngay cả Tông chủ Vong Tình Tông cũng thay đổi ánh mắt. Mặc dù đạo thống Chân Tiên sa sút, nhưng căn cơ này quá sâu. Thậm chí có người cảm khái, nếu thần trận của thánh địa Lăng Tiêu không bị đưa đi, Diệp Thành chưa chắc đã có thể san bằng ngọn núi này dễ như vậy.
Lúc này, các Thiên Quân đều nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt sâu xa, đợi xem anh phá giải tình thế này ra sao.
Vẻ mặt của người phái Sương Diệp cũng nghiêm trọng vô cùng, thần trận vừa xuất hiện, rõ ràng là Dược Vương Tông quyết định chống cự tới cùng, không chấp nhận đàm phán hòa bình với Diệp Thành.
Lúc này, Diệp Thành nâng mắt lên, nhìn về phía hòn đảo che phủ trong hỗn độn, sấm xanh vang dội, đá bay loạn trên không, gió lốc hội tụ. Thấy bên trong không có động tĩnh gì, thế là anh cất giọng bình thản nói:
“Nếu các vị đã không gặp mặt, nghĩ rằng dựa vào lớp vỏ rùa này là có thể ngăn được tôi ở bên ngoài đảo, thế thì tôi đành phá vỡ lớp vỏ này, tìm các vị Dược Vương Tông nói chuyện vậy”.
Nói xong, hai tay Diệp Thành luồn vào trong tay áo, hai mắt nhắm hờ, giống như đang cảm ngộ gì đó.
Một giây sau, Diệp Thành chỉ một ngón tay ra, đất trời biến sắc.
Giây phút đó, ánh mắt của mọi người trên khắp dải Ngân Hà đều tập trung về phía Diệp Thành. Bao gồm cả các lão tổ, trưởng lão của Dược Vương Tông, các vị Thiên Quân của thánh địa Lăng Tiêu, các tu sĩ và người phàm trên trăm vực của dải Ngân Hà.
Tất cả đều đợi xem Diệp Thành phá trận như thế nào.
“Vù!”
Ngón tay của Diệp Thành nhẹ nhàng chỉ ra, không mang theo khói lửa gì. Sau một cái chỉ tay đó, giữa đất trời cũng không có gì khác lạ, mây trôi lững lờ. Sóng biển vẫn rít gào, sấm sét vẫn nổ vang, ráng mây màu xanh vẫn ở đó, hình bóng của đảo Dược Thần cũng càng lúc càng mơ hồ, không có gì thay đổi cả.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Mọi người đều không hiểu ra sao.
“Hết rồi à?”
Các lão tổ của thánh địa Lăng Tiêu đợi một lúc, thấy vẫn không có hiện tượng gì thì không khỏi nghi ngờ.
“Ha ha ha, tôi còn tưởng là thần thông, bí thuật tuyệt thế gì ghê gớm, hóa ra chỉ là khoác lác”, trong Dược Vương Tông, Tam trưởng lão vóc dáng vạm vỡ, trên người đầy hình xăm, ôm bụng cười lớn, lăn lộn trên thềm đá.
Ngay cả người của phái Sương Diệp cũng hết sức nghi ngờ. Lẽ nào pháp thuật mà Diệp Thiên Quân thực hiện không làm gì được thần trận của Dược Vương Tông, nên mới không xảy ra hiện tượng gì?
Trong lúc đám người kia đang cười nhạo, chỉ có Tông chủ của Trường Sinh Tông nghĩ đến điều gì đó, con ngươi co rụt lại: “Đó là…”
“Chân Tiên Nhất Chỉ!”
Tôn giả Bằng ở bên cạnh đã buột miệng nói.
Chân Tiên Nhất Chỉ?
Khi người trong điện còn đang không hiểu gì, trong màn sáng màu vàng trên không bỗng hiện ra một cảnh tượng không thể tin nổi.
“Bùm!”
Ở lớp ngoài cùng của đảo Dược Thần, mấy chục cột sấm sét bao phủ trong hỗn độn, ánh chớp, sương mù bỗng nứt đôi ra, giống như bị một thanh trường đao vô hình chém xuống. Vô số sấm sét pháp tắc có thể dễ dàng giết chết Kim Đan, uy hiếp đến Nguyên Anh lần lượt tan biến giữa đất trời, dường như chưa từng tồn tại.
Ngay sau đó.
“Ầm!”
Ráng mây màu vàng dày đặc ở lớp thứ hai, vô số sức mạnh công đức hội tụ vào một chỗ, đại diện cho công đức của đại năng Dược Vương Tông từng để lại cho thế giới và ngôi sao này, dường như cũng bị nước sôi tưới lên, nhanh chóng tiêu tan, bị khoét ra một lỗ hổng cực lớn.
Cuối cùng, lớp màn sáng màu xanh tràn ngập khí tức thần thánh, khắc họa vô số thiên văn, chất chứa đạo tắc của đại năng Dược Vương Tông cũng bị chém nứt, rách thành một đường khổng lồ dài nghìn mét.
Vết nứt đó thậm chí còn không có điểm dừng, tiếp tục lan vào sâu trong không gian, chém lên đảo Dược Thần. Đảo Dược Thần được vô số linh khí tỏa sáng bao phủ, tinh khí như mưa, hoa thơm cỏ lạ trải đầy mặt đất. Mặc dù vô số hoa văn trận pháp bùng lên trong chớp mắt, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, cứ vậy lần lượt bị cắt rời. Lưỡi đao vô hình chém ngang trời, tạo nên một khe nứt khổng lồ từ Bắc đến Nam của đảo Dược Thần, suýt chút nữa một chỉ xẻ đôi hòn đảo.
Khoảnh khắc đó, cả dải Ngân Hà đều sững sờ, vô số tu sĩ nhìn cảnh này mà trợn mắt há miệng.
“Sao có thể như vậy?”
Các trưởng lão cũng ngây người. Tam trưởng lão sau khi ngây ra một lúc lại nhảy dựng lên, không dám tin. Thần trận bảo vệ núi được xưng là phòng ngự vô địch, có thể ngăn chặn mọi sự tấn công dưới cấp bậc Chân Tiên Hợp Đạo, thế mà lại bị một chỉ của Diệp Thành phá vỡ vậy sao?
Không chỉ có Tam trưởng lão không muốn tin, mà các đệ tử của Dược Vương Tông, các vị khách trên thánh địa Lăng Tiêu, cho đến tu sĩ ở các nơi trên dải Ngân Hà đều không dám tin và cũng không muốn tin.
Nhất là các Thiên Quân của các thiên tông, bọn họ trừng to mắt đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Trận pháp bảo vệ núi của tông môn bọn họ không mạnh bằng Dược Vương Tông. Diệp Thành lại có thể dùng một chỉ xuyên qua trận pháp của Dược Vương Tông, vậy thì hủy diệt tông môn của họ lại càng dễ như trở bàn tay.
“Không thể nào, đó là Chân Tiên Nhất Chỉ, sao Diệp Thiên Quân có thể làm được? Cậu mới chỉ là Xuất Khiếu thôi mà!”
Vạn Độc lão tổ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, giọng nói sắc bén, thậm chí xuyên qua bao lớp trận pháp, vang lên bên tai Diệp Thành.
“Chân Tiên Nhất Chỉ?”
Mọi người nghi hoặc không thôi, chưa ai nghe nói đến danh từ này.
Trong đại điện của thánh địa Lăng Tiêu, các Thiên Quân đồng thời dồn ánh mắt lên người Tông chủ Trường Sinh Tông và tôn giả Bằng. Trước kia hai người họ cũng từng nói tới danh từ này.
Tông chủ Trường Sinh Tông tái mặt, không nói lời nào, tia sáng trong mắt nhấp nháy dữ dội.
Tôn giả Bằng thì nở nụ cười, khẽ khàng ho lên mấy tiếng, thản nhiên nói với các Thiên Quân ở trong đại điện:
“Chân Tiên Nhất Chỉ là chỉ đại tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong lĩnh hội vô số pháp tắc, đi được rất sâu ở lĩnh vực pháp tắc, đã dung hòa pháp tắc vào bản thân, nhìn vào đại đạo, cách Hợp Đạo chỉ còn một bước. Đến lúc này, thỉnh thoảng có thể cảm ngộ thiên đạo, bổ ra một đòn thuận đạo”.
“Một đòn này thuận theo đại đạo, nhìn thẳng vào lĩnh vực Hợp Đạo. Dù uy lực không bằng Chân Tiên chân chính nhưng cũng đáng sợ cực kỳ, gần bằng với cảnh giới Hợp Đạo, Nguyên Anh không thể đối kháng, cho nên được gọi là Chân Tiên Nhất Kích”.
“Thần trận của đảo Dược Thần là do Chân Tiên bố trí, nếu không phải thủ đoạn ngang bằng thì sao có thể phá vỡ?”
Cuối cùng, tôn giả Bằng cười khẽ, trong tiếng cười chứa đầy sự giễu cợt.
Nghe xong lời lão nói, các lão tổ trong đại điện thánh địa Lăng Tiêu đều sững người.
Vô số Thiên Quân mang vẻ mặt khó coi, không muốn tin. Nhưng nhìn thấy Tông chủ của Trường Sinh Tông tái mặt, không lên tiếng phản bác, thế là trong lòng bọn họ chợt nguội lạnh, biết rằng chuyện này có lẽ là thật.
Đại điện bao trùm trong sự yên lặng, một lúc lâu sau mới có người hạ giọng nói khẽ.
“Anh ta mới chỉ là Chân Quân mà đã có thể đánh ra một đòn gần với thần. Nếu anh ta vào Nguyên Anh thì chẳng phải thật sự có thể giết chết Hợp Đạo hay sao?”
Giờ phút đó, không chỉ có các Thiên Quân, mà ngay cả tu sĩ dải Ngân Hà đều im lặng…
Còn Diệp Thành lúc này đã thu ngón tay lại, thân hình hóa thành một luồng sáng vàng, bay vào trong đảo Dược Thần. Một chỉ của anh không phải là Chân Tiên Nhất Chỉ như tôn giả Bằng dự đoán.
Suy cho cùng Diệp Thành cũng chỉ là Chân Quân. Mặc dù anh khổ tu ba năm, tuy vi toàn thân sâu không thể dò, đã đạt đến Bán Bộ Thiên Quân, nhưng cũng không thể vượt qua hai cảnh giới lớn mà sử dụng Chân Tiên Nhất Kích.
Tuy lời giải thích của tôn giả Bằng không đúng, nhưng cũng không lệch quá xa.
Diệp Thành bị giới hạn bởi tu vi, không thể dùng chân tiên nhất kích, nhưng anh lĩnh hội Thiên đạo chỉ cao chứ không thấp hơn mấy lão Thiên Quân bị mắc kẹt ở Nguyên Anh đỉnh phong vô số năm kia, thậm chí còn hơn cả đại năng đời trước của Dược Vương Tông.