Vạn Độc lão tổ, tông chủ thay thế của Dược Vương Tông, bề ngoài chỉ như đứa trẻ ba, bốn tuổi, da dẻ tựa hồ tạc bằng ngọc, đột nhiên mở to hai mắt, ánh sáng xanh lá lóe lên, như thể nhìn xuyên qua đại điện và nhiều lớp chướng ngại vật, nhìn ra bên ngoài thần trận.
Lão phất tay, trên không xuất hiện một vầng sáng hình tròn.
Trong vầng sáng hiện lên một thanh niên áo xanh đang đưa một ngón tay ra, khẽ gõ lên đảo Dược Thần. Mỗi lần thanh niên ấy gõ lên, sơn môn Dược Vương Tông lại rung chuyển kịch liệt. Một giọng nói trong trẻo xuyên qua từng lớp trận pháp, vọng đến tai của mỗi đệ tử, trưởng lão và lão tổ của Dược Vương Tông.
“Diệp Thành của Hoa Hạ đến đạp sơn, mong được gặp mặt”.
Thời khắc đó, tất cả lão tổ, trưởng lão của Dược Vương Tông đều tái mặt.
“Diệp! Thiên! Quân!”, Vạn Độc lão tổ nghiến răng, sắc mặt trở nên trắng bệch trong chớp mắt.
“Trời ạ!”
Lúc này, trên dưới thánh địa Lăng Tiêu hoàn toàn sôi sục.
Vô số khách khứa, Chân Quân đều ló đầu ra, nhìn màn sáng vàng trên bầu trời không chớp mắt. Trên màn sáng có thể thấy rõ, Diệp Thành chỉ khẽ gõ vào hư không.
Trận pháp bảo vệ núi của Dược Vương Tông chợt rung chuyển.
Màn chắn tạo thành từ vô số mây mù hỗn độn như bị cây chùy khổng lồ vô hình phá vỡ, lõm xuống thật sâu, rộng khoảng mấy trăm đến hơn nghìn trượng.
“Diệp Thiên Quân thật sự đã đến sơn môn Dược Vương Tông rồi sao?”
“Thế này còn giả được sao? Năm xưa tôi du lịch dải Ngân Hà, đã từng lên đỉnh Bắc Hải, tận mắt nhìn thấy đảo Dược Thần có dáng vẻ thế nào”.
“Nhưng không phải nghe bảo, dù là Thiên Quân Nguyên Anh bay đến đó cũng mất thời gian nửa ngày sao?”
“Ha ha, đó là Nguyên Anh bình thường, Diệp Thiên Quân là nhân vật cấp bậc nào, một mình san bằng thánh địa Lăng Tiêu, có thể đi so với phàm phu tục tử hay sao? Chỉ nửa khắc đã vượt qua một nửa dải Ngân Hà thì tính là gì”.
Có người kinh ngạc, nhưng lập tức có tu sĩ bên cạnh đứng ra giải thích. Toàn bộ thánh địa Lăng Tiêu, thậm chí là dải Ngân Hà đều sôi trào vì hành động của Diệp Thành.
Diệp Thành lại chỉ tốn nửa khắc đã vượt qua nửa dải Ngân Hà, ý nghĩa của việc này quả thật quá đáng sợ, các trưởng lão tông môn cũng cảm thấy không thể tin.
Diệp Thành đến Dược Vương Tông nhanh là thế, vậy chẳng phải anh cũng có thể đến tông môn của bọn họ còn nhanh hơn sao?
Sau này lỡ như có tông môn nào dám đối địch với Diệp Thành, nói không chừng chưa tới mười phút là Diệp Thành đã giết tới cửa. Nghĩ đến điều này, các trưởng lão, Chân Quân của nhiều tông phái đều im lặng không lên tiếng nữa.
Trong đại điện, vẻ mặt của các vị lão tổ càng khó coi.
Các trưởng lão có thể nghĩ đến đó thì sao bọn họ lại không hiểu được chứ?
Ngay cả Tông chủ của Trường Sinh Tông cũng không lên tiếng, môi mím chặt, khí tức tiêu dao trường sinh trên người tan đi mất một nửa, hai mắt sâu thẳm, ánh sáng trong mắt lấp lóe không ngừng. Vài vị trưởng lão khác của thiên tông Trường Sinh cũng thì thầm to nhỏ với nhau, thần niệm nhanh chóng va chạm trên không, trao đổi ý kiến.
Ngược lại, người của phái Sương Diệp vui sướng vô cùng, cất giọng cười lớn, chè chén say sưa.
“Hừ, chạy nhanh thì tính là gì? Dược Vương Tông có thần trận bảo vệ núi, dù đã qua mấy trăm nghìn năm nhưng tốt xấu gì cũng là do đại năng dựng nên, tôi không tin Diệp Thiên Quân có thể phá được dễ dàng”.
Thấy mọi người ở Sương Diệp vui vẻ chúc mừng, có một lão tổ nơi đại điện vốn bất mãn trong lòng, cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng mỉa mai.
Đám Dao Nhi nghe vậy rất tức giận, nhưng tôn giả Bằng ngăn lại. Lão chưa nói lời nào, song trong mắt để lộ vẻ khinh thường mà ai cũng có thể nhìn thấy.
“Uy lực của đại năng Ma Linh tiên tông chuyển thế thì sao mà đám tu sĩ quê mùa ở một ngôi sao hoang vu bên rìa vũ trụ như các ông tưởng tượng được chứ? Cứ ngồi yên xem đi là được!”
Lúc này, trên màn sáng cũng xảy ra thay đổi. Sau khi Diệp Thành lên tiếng, Dược Vương Tông không những không ai hiện thân, mà ngược lại, mây mù hỗn độn bên ngoài đảo ngưng tụ càng lúc càng nhiều.
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời, từng đợt sấm sét bỗng nhiên nổ vang. Sấm sét ấy có màu xanh, nếu lão tổ Thiên Quân hoặc đại tu sĩ Xuất Khiếu đỉnh phong ở đây thì sẽ nhận ra, đó không phải là sấm sét bình thường, mà là pháp tắc hiển hóa.
Bất cứ tu sĩ nào độ kiếp Nguyên Anh cũng sẽ đối mặt với thần lôi pháp tắc này. Dù nguyên anh có mạnh đi chăng nữa, nhưng một khi tiếp xúc cũng sẽ cửu tử nhất sinh.
Bên ngoài đảo Dược Vương Tông, số sấm sét kia càng lúc càng nhiều, nổ vang giống như không đáng tiền, cuối cùng hóa thành từng màn sấm sét chói lòa.
“Ầm ầm!”
Kèm theo một tiếng nổ cực lớn vang lên, mấy chục cột sấm sét với ráng mây và sét xanh vờn quanh xuất hiện giữa đất trời. Cột sấm sét đó cao vút, vô số gió lốc và dòng khí hỗn độn bao quanh, giống như cột trụ chống đỡ đất trời, ngăn cách hai giới.
Đó chỉ mới là lần biến hóa thứ nhất, tiếp theo lại có vô số ráng mây màu vàng lan ra. Trong ráng mây chứa đầy khí tức thần thánh, mỗi một ráng mây đều hội tụ một pháp tắc. Đó là sức mạnh công đức thiên đạo của cả dải Ngân Hà, đại diện cho những công trạng mà đại năng Chân Tiên của Dược Vương Tông từng để lại ở ngôi sao này.
Cuối cùng, bỗng nhiên có một lớp màn trời màu xanh nhạt trải rộng ra, vây quanh toàn bộ hòn đảo. Màn trời màu xanh kia hiện lên vô số thiên văn, giống như chẻ đôi cả đất trời.
Đảo Dược Thần càng lúc càng trở nên mờ ảo, như có như không đằng sau cột sấm sét, ráng mây vàng và ánh sáng xanh, hình thể cũng càng lúc càng nhỏ, giống như thoát ly khỏi thế giới này, bay đến một thế giới xa xôi khác.
“Ầm!”
Ba lớp sức mạnh này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh tỏa ra, uy lực khủng khiếp vô tận từ đâu giáng xuống, lan rộng ra khắp bốn phía, bao phủ chu vi vạn dặm. Tu sĩ ở xung quanh đảo Dược Thần cảm thấy ruột gan như vỡ tung.
Nhiều người phàm còn nằm rạp xuống dưới đất, run rẩy cả người, ra sức dập đầu trước đảo Dược Thần. Ngay cả đại yêu Nguyên Anh cũng không giữ vững được thân hình, kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Bắc, chỉ cảm thấy nơi đó như có một bậc thần thánh vô địch đang nổi dậy.
Trên thực tế, dù ở cách xa muôn vàn dặm, mọi người cũng có thể cảm nhận được uy lực của khí tức thần thánh không thể kháng cự đó qua màn hình.
“Thần trận, là thần trận thật sự!”
Vô số tu sĩ mở lớn hai mắt, trong lòng run sợ. Cho đến bây giờ, dải Ngân Hà cũng chỉ từng xuất hiện tổng cộng sáu vị Chân Tiên, bình thường thần trận rất khó để kích hoạt, nhiều người cả đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần. Bây giờ thấy được, không ai là không chấn động tinh thần.
“Đúng là thần trận bảo vệ núi của Dược Vương Tông. Anh nhìn màn sáng màu xanh đó đi, ý nghĩa của thiên văn trong đó bao hàm pháp tắc đại đạo của dược và độc. Trước nay Dược Vương Tông dùng đan, tay mặt là dược, tay trái là độc, giết người cứu người chỉ trong một ý niệm”.
“Chân Tiên của Dược Vương Tông năm xưa đã lấy đó nhập đạo. Ông ta bố trí thần trận tất nhiên sẽ liên quan đến hai con đường này. Ánh sáng xanh kia trông có vẻ không bắt mắt, nhưng thật ra lại đáng sợ nhất, mạnh hơn sức mạnh của công đức và pháp tắc nhiều. Nó chất chứa độc tính vô cùng đáng sợ, dù là tu sĩ Nguyên Anh dính phải một ít cũng sẽ khiến xác thịt hóa thành nước độc, hồn phách bị hủy diệt”.
Ở bên ngoài điện, có lão tu sĩ lên tiếng giải thích. Mỗi một lời ông ấy nói ra đều khiến mọi người chấn động. Chẳng mấy chốc, khắp dải Ngân Hà đều lan truyền sự đáng sợ của thần trận. Lúc này mọi người mới hiểu Diệp Thành đang đối mặt với điều gì.
“Khủng khiếp quá!”
Giây phút này, vô số người cảm thán, trận pháp như vậy thì sao con người có thể đối kháng?
“Không hổ là thần trận, đại thần thông ngăn cách hai giới này thật đáng sợ!”
Cùng lúc đó, trong đại điện cũng có Thiên Quân mở lời. Sở dĩ thần trận được gọi là vô địch, ngoài uy lực vô hạn, ẩn chứa đại đạo của một vị Chân Tiên, ẩn giấu pháp tắc của đất trời, thì còn là vì nó tách cả một vùng đất ra khỏi một thế giới, đưa vào gió bão không gian, giống như Luyện ngục Vô Gian vậy.
Mạnh mẽ như tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể miễn cưỡng ra tay khi cách một thế giới.
Chỉ có Chân Tiên Hợp Đạo mới có năng lực này.