"May là những thần trận tiên trận này đều có tính phòng ngự, chỉ cần không chủ động tấn công chúng thì những tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh thông thường sẽ không cảm nhận được".
Diệp Thành vừa bay vừa vô cùng cẩn thận. Chỉ khi đến cảnh giới của anh mới có thể cảm nhận được tầng tầng lớp lớp sát trận bao phủ trong không trung kia. Mỗi một lớp sát trận đều có thể dễ dàng nghiền nát bậc đại năng. Cho dù là Thánh nhân thời Viễn cổ đối mặt với Địa Cầu như một quả cầu gai thế này cũng không biết làm sao, không dám xông vào.
Anh đoán rằng những thần trận tiên trận này e là đã được bố trí từ hàng vạn năm trước. Trước kia Diệp Thành không phát hiện chúng là vì tu vi không đủ, hơn nữa thời gian chưa đến, những pháp trận này không hiện ra.
"Không cảm nhận được không có nghĩa chúng không tồn tại. Địa Cầu có lẽ cùng lắm là chứa được tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Nếu có Chân Tiên Hợp Đạo đến đây, một khi dám đi vào thì sẽ phải chịu sự tấn công của những pháp trận này".
Diệp Thành âm thầm tính toán. Anh khá hiểu phần lớn những pháp trận này, thế nên sau khi quan sát kỹ càng liền có thể lờ mờ đoán ra mục đích của chúng. Nghĩ vậy, anh liền yên tâm, chỉ cần chưa có Chân Tiên Hợp Đạo, tu sĩ Nguyên Anh có mạnh đến đâu anh cũng dám đánh một trận.
"Vù!"
Anh hóa thành luồng sáng màu vàng kim, xông vào trong tinh khí hỗn độn, bay tới gần Địa Cầu. Khi anh xông vào tầng khí quyển, sắp bay vào trong Địa Cầu thì liền cảm nhận được, từng luồng sức mạnh pháp tắc vọt mạnh vào người anh, khiến hàng ngàn hàng vạn đuôi sao băng màu vàng kim quanh người nhanh chóng co nhỏ lại, cuối cùng chỉ dài hơn trăm trượng.
"Có chuyện gì vậy?"
Diệp Thành kinh ngạc, người anh run lên, suýt nữa không khống chế được, anh vọt nhanh tới bề mặt Địa Cầu như một ngôi sao băng.
Lúc này anh chỉ cảm thấy dường như anh đang phải gánh một ngọn núi lớn trên vai. Thân pháp vốn có thể dễ dàng đột phá hàng trăm hàng nghìn lần sóng âm cũng nhanh chóng bị áp chế chỉ còn một đến hai lần. Mà nguyên khí hàng nghìn dặm phất tay có thể gọi tới được thì ngưng đọng cứng như sắt thép, anh điên cuồng điều động mới khiến nguyên khí mấy trăm mấy nghìn trượng từ từ ngưng tụ.
"Quả nhiên nguyên khí và pháp tắc trên Địa Cầu đã bị gia cố lại".
Anh thử một lúc, nhanh chóng xác định.
Anh hoàn toàn không kinh ngạc. Trong nhiều hành tinh tu tiên rực rỡ trong vũ trụ, pháp tắc của thế giới đều vô cùng vững chắc, sau khi được từng Thánh nhân hay các bậc đại năng gia cố thì ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không thể bay được. Một đòn của tu sĩ Kim Đan vốn có thể khiến không gian phạm vi mười dặm vỡ nát, nhưng khi đến đó e là miễn cưỡng chỉ có thể hủy diệt một ngọn núi nhỏ.
Mà đây không phải điều đáng sợ nhất. Nghe mói ở sâu trong vũ trụ, trong một thế giới mạnh mẽ kiên cố tới nỗi không thể tưởng tượng, tu sĩ Nguyên Anh cũng như người phàm, phải đi bộ. Chỉ có bậc đại năng hay các Thánh nhân mới có thể bay. Mà Tiên giới thực sự, thậm chí ngay cả Chân Tiên Hợp Đạo cũng như mới bắt đầu luyện khí.
Mười nghìn trượng, chín nghìn trượng, tám nghìn trượng...
Anh lao xuống như một quả cân sắt, nhưng anh nhanh chóng ổn định cơ thể. Pháp tắc nguyên khí của Địa Cầu dù sao cũng không thể bằng các hành tinh và thế giới mạnh mẽ sâu trong vũ trụ được. Khi cách mấy nghìn trượng, Diệp Thành biến thành một luồng sáng bay trên mặt biển, kéo ra một làn sóng dài.
"Grào!"
Trong biển sâu, có con cá lớn hình thù kỳ lạ dài gần trăm mét vọt mạnh lên, gào thét khiêu khích Diệp Thành, cắn về phía anh với khí thế mạnh mẽ, bị Diệp Thành vụt một cái biến thành thịt vụn.
"Chỉ một con thú biển cỏn con mà tu vi đã sánh bằng tu sĩ Kim Đan. Nếu là ở Địa Cầu ban đầu thì một đòn của nó đủ để khiến mặt biển mấy chục dặm nổi lên sóng to gió lớn, mưa bão điên cuồng".
Ánh mắt Diệp Thành sâu thẳm, kiểm tra được sức mạnh của con thú biển kia qua cú vụt vừa rồi, lòng anh không khỏi chùng xuống.
Chỉ mười năm ngắn ngủi, rốt cuộc Địa Cầu đã trở nên như thế nào? Lúc trước dù linh khí khôi phục một chút nhưng cũng không đáng sợ như vậy, làm gì có một con thú biển mà tu vi sáng ngang Kim Đan.
Anh nghĩ rồi nhìn xung quanh, thần niệm nhanh chóng xác định vị trí, nơi này là khu vực nhiệt đới, hình như ở Nam bán cầu.
"Về đã rồi tính".
Dù Địa Cầu thay đổi rất nhiều, ngay cả một con cá cũng biến thành yêu thú Kim Đan, nhưng tất cả đều không thể sánh bằng sự quan trọng của người thân và bạn bè của anh. Diệp Thành nhanh chóng bay về hướng Hoa Hạ, vì để tránh người bình thường phát hiện ra, anh thậm chí còn bấm pháp quyết để ẩn mình đi.
......
Hoa Hạ, Yên Kinh.
Mười năm là một khoảng thời gian rất dài đối với một thủ đô như Hoa Hạ. Trong mười năm, Yên Kinh thay đổi rất nhiều, nó vượt qua sự tưởng tượng của Diệp Thành.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, anh thấy từng tòa nhà hàng trăm tầng vọt lên trời xanh. Những kiến trúc cao nhất ngày xưa giờ lại như một người lùn trước những kiến trúc cao lẫn vào trong mây này.
Không chỉ là Yên Kinh, dọc đường anh nhìn thấy những thành phố lớn quen thuộc dường như đều xảy ra thay đổi lớn. Những thành phố này ngày xưa cùng lắm chỉ có một đến hai chục triệu người, nhưng giờ Diệp Thành thấy dân số tập trung đông đúc, e là hơn tám mươi phần trăm dân số Hoa Hạ đều tập trung trong những thành phố lớn này.
Ngược lại, những vùng hẻo lánh ngoài thành phố dường như đã bị lãng quên. Càng vào trong đất liền, phần lớn rừng cây, thảo nguyên, cao nguyên, đồng ruộng đã biến thành vùng hoang vu không người đặt chân.
Những con yêu thú tràn đầy linh khí, cao đến ba bốn mét, bảy tám mét thoắt ẩn thoắt hiện. Vượn kêu rít gào, hổ gầm chấn động. Thậm chí Diệp Thành còn nhìn thấy một con giao long dài mấy trăm mét vụt qua trong biển lớn. Còn có một con báo cao mười mét, trông như một con voi nhỏ, đôi mắt lập lòe ánh xanh, thoắt ẩn thoắt hiện.
Những con yêu thú chiếm giữ một ngọn núi hoặc một cái hồ lớn này đều có tu vi trên Kim Đan.
"Chỉ mời mười năm mà Địa Cầu đã thay đổi quá nhiều".
Diệp Thành khẽ cảm thán, dù sao đối với anh thì cũng chỉ mới trôi qua mười ngày mà thôi.
Dọc đường anh nhìn thấy, tuy yêu thú trong những vùng hoang vu thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng trong mỗi thành phố, con người đều sống rất an nhàn tự tại. Chỉ là linh khí tăng lên, số lượng người bắt đầu tu luyện cũng tăng vọt.
Diệp Thành không chỉ một lần nhìn thấy trong thành phố có người không đợi được xe buýt mà nhảy vọt mấy mét lên xe buýt. Trong một số công viên, đạo tràng, có những ông già mặc đồ luyện công màu trắng đang đánh Thái Cực quyền, tựa như vượn già leo cây, tựa như tiên hạc múa lượn, vô cùng thuần thục tự nhiên, tiêu dao tự tại.
Có cao thủ thậm chí tu vi cảnh giới không thua kém Ngưng Đan.
Nhưng những người như vậy dù sao vẫn là số ít, một trăm người chưa chắc đã có một người. Phần lớn vẫn không thể tu luyện, cùng lắm vì linh khí khôi phục mà khỏe mạnh hơn, sống hơn trăm tuổi, mạnh mẽ hơn một chút, cũng chỉ vậy mà thôi.
"Dựa vào một số ít tu sĩ Ngưng Đan thì không thể nào chống lại đám yêu thú ở bên ngoài được, hơn nữa còn có những tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh từ các hành tinh của tinh vực bị lãng quên, thậm chí là các cao thủ trong các môn phái lớn trong biển sao".
Diệp Thành lắc đầu, anh đi qua nhiều thành phố, cảm nhận được ở trong các thành phố đó có nhiều luồng khí tức tiềm ẩn, có không ít các tu sĩ ngưng đan mạnh nhất có khi có tu sĩ Kim Đan.
Nhưng dọc đường không thấy tu sĩ Nguyên Anh nào.
Nhưng những điều này cũng không hề gì. Điều khiến anh khó tin nhất là, thánh địa Lăng Tiêu vốn lơ lửng trên bầu trời Hoa Hạ, che lấp Nhật Nguyệt giờ đã biến mất rồi!