"Chết tiệt, sao lại thành ra như vậy?"
Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, cố ép cảm giác bất an trong lòng xuống. Không chỉ là con thú Lăng Tiêu khổng lồ mà tất cả những kiến trúc tiên bảo lơ lửng trên không trung như Thánh Thiên Cung, Tinh Hà Kiếm Cung đều biến mất.
"Nếu họ không ở trong Tinh Hà Kiếm Cung, vậy ít nhất Sương Diệp lâu của Yên Kinh vẫn còn chứ?"
Rất nhanh, anh đã giáng xuống núi Hồng Phong mà Sương Diệp lâu tọa lạc. Núi Hồng Phong ngày xưa nườm nượp người, cả thế giới quan tâm, vô cùng phồn hoa giờ đây cỏ dại um tùm, biến thành một ngọn núi hoang, nếu quan sát kỹ thì còn thấy vài bức tường đổ nát. Phải biết, nơi đây từng được Diệp Thành lập nhiều pháp trận, vững chắc như sắt thép, dù một trăm năm hay một nghìn năm cũng không đổ nát.
"Soạt!"
Diệp Thành giáng xuống, đến trước Sương Diệp lau ngày xưa.
Lúc này, Sương Diệp lâu mười hai tầng tựa như một ngọn núi tiên trước kia đã đổ nát tan hoang, chỉ còn lại hai ba tầng nền. Xung quanh cỏ dại um tùm mọc cao mười mấy mét, thậm chí che lấp mấy tầng nền.
Diệp Thành mặt lạnh như băng đứng đó, anh phất tay, ánh sáng vàng kim chém ra chặt đứt toàn bộ cỏ dại xung quanh Sương Diệp lâu. Anh đi vào Sương Diệp lâu, thần niệm quét qua từng tấc một, tiếc là chẳng thấy bất cứ ai hay bất cứ dấu vết gì, nơi này dường như đã bị bỏ hoang vô số năm.
"Bố mẹ đâu? U Liên đâu? Dao Nhi đâu? Những người khác đâu rồi?"
Anh càng tìm sắc mặt càng tái xanh. Tạm chưa nói đến những người anh quan tâm, ngay cả dấu vết của một đệ tử Sương Diệp lâu bình thường cũng không tìm thấy. Đến cuối cùng, anh thét lên một tiếng thật dài rồi vọt lên đỉnh núi Hồng Phong, đánh một đòn xuống.
"Ầm ầm!"
Cả ngọn núi Hồng Phong bị đánh nát bởi đòn mạnh mẽ này, ngọn núi vỡ tan, mặt đất nứt toác. Vô số tảng đá lăn xuống, chôn vùi toàn bộ Sương Diệp lâu và tất cả những tàn tích của nó.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, có thần tiên kìa".
Có cô bé kéo tay mẹ, chỉ vào Diệp Thành trên bầu trời hét to.
"Bé à, không được vô lễ với thần tiên". Bà mẹ trẻ với dáng người cao ráo, khí chất nho nhã, dung mạo thanh lịch tinh xảo cạnh cô bé vội vàng kéo tay con dạy dỗ.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người ở Yên Kinh đều chấn động, họ nhìn về hướng này. Họ lờ mờ nhìn thấy dường như có một vị thần tiên được bao bọc trong luồng sáng màu vàng kim, một đòn phá núi long trời lở đất.
"Mạnh quá!"
Không biết bao nhiêu người thầm run rẩy.
Đặc biệt là những người có tu vi thâm hậu, biết được nội tình, ánh mắt càng ngưng đọng. Có thể tung ra một đòn phá núi mạnh mẽ như vậy khi thế giới đã thay đổi quá nhiều như bây giờ, bóng người màu vàng kim đó ắt hẳn là tu sĩ Kim Đan, thậm chí có thể là Chân Quân Xuất Khiếu trên cả Kim Đan. Một nhân vật như vậy chỉ cần giậm chân thôi là cả Địa Cầu phải chấn động.
Nhiều người lòng chùng xuống. Trạng thái của Địa Cầu đã thay đổi quá nhiều. Giờ lại đột nhiên có một cường giả thần bí chui ra, còn ở ngoại ô Yên Kinh, điều này khiến những nhân vật tầm cỡ của Yên Kinh ăn không ngon ngủ không yên.
Đặc biệt, một số người già đồng tử co rụt lại. Họ nhận ra nơi xuất hiện bóng người màu vàng kim đó, không phải chính là thánh địa núi Hồng Phong vang danh Địa Cầu năm đó sao?
Lúc này vô số người của Yên Kinh đều cảm thán về thần uy của Diệp Thành, có người còn vội vàng lấy điện thoại ra quay lại. Tiếc là sau khi Diệp Thành tung một đòn liền biến mất. Nhưng chuyện này vẫn được đăng lên mạng, khiến trên mạng nổi lên sóng gió dữ dội.
Chỉ có cô bé là ngậm ngón tay, cúi đầu nói: "Lạ thật, sao mình cảm thấy chú thần tiên trông có vẻ rất đau lòng rất buồn bã nhỉ, chẳng lẽ thần tiên cũng biết buồn sao?"
Mà Diệp Thành thì đã sốt ruột chạy tới Tiêu phủ.
"Vù!"
Ở độ cao hàng chục nghìn mét mà người thường không phát hiện ra được, một luồng sáng màu vàng kim đang bay nhanh tới nỗi không nhìn rõ bóng dáng.
Dù áp chế của thế giới này vô cùng lớn với Diệp Thành, khiến pháp lực khủng khiếp sánh ngang Nguyên Anh đỉnh phong của anh thậm chí chỉ có thể phát huy ra thực lực của tu sĩ Kim Đan, nhưng tốc độ của anh vẫn càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng tựa như máy bay chiến đấu tốc độ cao vượt qua khoảng cách sóng âm vậy. Anh bay trên trời, đằng sau kéo ra một làn khói dài mấy trăm trượng, nhanh như chớp tựa như cắt đứt cả không khí, nhìn từ dưới mặt đất, bầu trời như bị xẻ làm đôi.
"Grào!"
Những con chim ưng khổng lồ hay chim thần ở độ cao mấy chục mấy trăm mét bay qua, thấy có người xông vào vùng trời thuộc địa phận của loài chim thì bực mình, muốn ra tay dạy dỗ, nhưng thoáng cái đã bị Diệp Thành bỏ lại phía sau. Những con dám chặn phía trước, anh không quan tâm mà đâm xuyên qua, khiến chúng rơi từ trên cao xuống, biến thành thịt vụn.
"Nhanh, nhanh hơn nữa!"
Trong lòng Diệp Thành như có lửa đốt, tim anh cháy hừng hực.
Núi Hồng Phong ở ngoại ô, mà Tiêu phủ ở trung tâm Yên Kinh, khoảng cách này khá dài đối với người bình thường, nhưng chỉ mấy phút là Diệp Thành đã bay tới.
Trung tâm thành phố Yên Kinh càng hưng thịnh hơn xưa. Những tòa nhà cao hai mươi ba mươi tầng giờ cũng cao mấy trăm tầng, có vô số các chàng trai cô gái ăn mặc thời thượng mát mẻ nhàn nhã dạo bộ trên phố. Đối với Diệp Thành, thứ họ mặc trông đồi phong bại tục như người của thập niên chín mươi nhìn người của thế kỷ hai mốt vậy.
Nhưng anh không quan tâm đến những điều này mà lao thẳng đến Tiêu phủ.
Nhưng cả Tiêu phủ không có lấy một ai. Cả tòa nhà đã hoang vắng, không chỉ như thế mà thậm chí người của Long Đằng cũng không thấy tung tích!
Diệp Thành lại tìm đến các gia tộc lớn như nhà họ Tần, nhà họ Liễu thì phát hiện mười năm trôi qua, những người già như Tần Tư Long đã sớm qua đời, thế hệ trẻ thì hỏi chẳng ai biết gì. Cứ như cả Địa Cầu, cả Hoa Hạ chưa từng có Sương Diệp lâu, thậm chí chưa từng có Diệp Thành.
Nếu không phải tấm bài hồn phách vẫn còn chứng minh họ vẫn còn sống thì Diệp Thành đã phát điên nhập ma, lật tung cả Địa Cầu để tìm ra hung thủ rồi.
Anh càng tìm, trái tim càng chùng xuống. Tuy thẻ bài vẫn còn nhưng chỉ có thể chứng minh bố mẹ và mọi người còn sống, nhưng không thể chứng minh họ sống tốt. Người tù trong ngục giam, ăn mày dưới chân cầu, nô lệ bị khóa xích đều được coi là còn sống, nhưng sống không bằng chết.
Khi tìm đến quần đảo Nam Ngọc, Hải Thành, thậm chí là Diệp gia trang...
Dọc đường đi, anh nhìn thấy Địa Cầu của mười năm sau thế sự xoay vần. Những cái khác không khác biệt nhiều lắm, nhưng trên những con đường sầm uất có một nửa là những đạo tràng luyện khí nguy nga cao sừng sững. Các đạo tràng, tông môn, môn phái đa dạng hiện ra công khai cùng với những khu chợ, trung tâm mua sắm, trở thành nơi sầm uất nhất trong thành phố.
Có nhiều người dù không thể tu luyện, không có thiên phú những vẫn vào trong đạo tràng luyện khí, luyện mấy chiêu để rèn luyện cơ thể. Những đệ tử luyện khí có chút thành tựu thì dáng vẻ hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc đồ tu luyện của đạo tràng. Người bình thường thấy họ đều vội vàng nhường đường, xung quanh họ thì có nhiều cô gái xinh đẹp trẻ trung vây quanh.
Nhưng dù là trong thành phố lớn, tu sĩ Ngưng Đan vẫn rất hiếm, tu sĩ Kim Đan thì ẩn trốn không rõ tung tích, một thành phố cũng chẳng được mấy người.
Mỗi khi đến một thành phố anh đều tản thần niệm ra tìm kiếm tỷ mỉ từng tấc một, nhưng dù thế nào cũng không thể tìm được khí tức của bố mẹ, em gái và mọi người, họ cứ như đã biến mất khỏi Địa Cầu!