Diệp Thành chầm chậm mở mắt, nhìn thấy hai cô gái trước mặt thì hơi ngây ra.
“Không sao chứ?” Cô gái áo trắng tên Phong Linh tiến về trước một bước, hỏi với vẻ vừa quan tâm lại vừa giữ khoảng cách: “Trông khắp người anh đầy bụi cỏ thế kia, chắc không phải là đã ngủ cả đêm ở đây đấy chứ? Đỉnh núi Hoành Lan bị mây mù bao phủ quanh năm, đặc biệt là ban đêm sẽ cực kỳ lạnh, khí lạnh ngưng tụ nhiều, dù cho là tu sĩ Trúc Cơ cũng không dám tu luyện lâu ngày ở đây đâu. Có cần đưa anh đến bệnh viện kiểm tra thử không?” “À… Không cần đâu, tôi không sao cả.” Diệp Thành hơi ngây ra, sau đó bình thản trả lời.Advertisement
Đến cả lửa của pháp tắc anh còn không sợ, sao lại có thể sợ chút sương lạnh cỏn con trên đỉnh núi được chứ. Nhưng sự quan tâm của cô gái áo trắng vẫn khiến Diệp Thành cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh gật đầu với cô ta rồi đứng dậy, định bỏ đi. “Hứ, chị Phong Linh quan tâm mà cứ thế bỏ đi à? Trước đây anh chiếm vị trí của Điền Khởi Văn của nhà họ Điền, nếu không phải có chị Phong Linh ra mặt thì anh đã sớm bị Điền Khởi Văn đánh trọng thương rồi. Nhà họ Điền bọn họ nổi tiếng việc bé xé ra to đấy”, Trình Xảo Xảo đứng bên cạnh nói với vẻ bất mãn. “Điền Khởi Văn của nhà họ Điền?” Diệp Thành thắc mắc, tỉnh Tô Bắc xuất hiện nhà họ Điền từ khi nào? Năm xưa, lúc anh cùng lúc thu phục ba tỉnh Hoa Đông, chỉ cần là gia tộc của Tô Bắc thì dù lớn hay nhỏ anh cũng đều từng nghe nói qua.Advertisement
“Đừng nghe Trình Xảo Xảo nói lung tung, chuyện nhỏ ấy mà, nhưng mà anh thật sự không sao đấy chứ?” Cô gái áo trắng mỉm cười, đôi chân mày đen, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy khí chất, dáng vẻ uy phong, hào sảng. Nếu như ở thế giới trước đây thì cô ta cũng có thể xem là một người đẹp xuất sắc. Nhưng khi đến cảnh giới của Diệp Thành thì trong mắt anh đã không còn nhìn thấy người đẹp gì nữa. Có điều, Trình Xảo Xảo đứng ở bên cạnh cô ta thì lại là bạn cùng phòng trước đây của Tôn Tiêu Tiêu, không ngờ cô ta không đi làm diễn viên mà cũng đi theo con đường này. Vốn dĩ Diệp Thành định hỏi thăm cô ta về tung tích của Tôn Tiêu Tiêu nhưng trông dáng vẻ của cô nhóc này thì chắc có hỏi gì cô ta cũng sẽ không biết. Hơn nữa, trước đây, khi Diệp Thành gặp Tôn Tiêu Tiêu, anh đã dùng hình dáng vị thần tóc xanh của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, cũng đã mười năm trôi qua rồi, bây giờ cô ta không nhận ra anh cũng là chuyện bình thường. Nhưng có nói sao thì cũng là người quen cũ, Diệp Thành không kiềm được nên đã nhìn cô ta lâu hơn, có điều sau đó anh lại hơi chau mày và nói: “Thứ cô tu luyện là Quan Triều Thính Đào của phái Sương Diệp sao?” Cô gái tên Phong Linh nghe thấy vậy thì liền kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp lập tức trợn tròn, cả người cứ như một con báo đốm lười nhác đột ngột chồm dậy, lông khắp người dựng đứng hết lên rồi vô cùng nghiêm túc hỏi: “Sao anh lại biết đó là Quan Triều Thính Đào của phái Sương Diệp? Phải biết rằng phái Sương Diệp đã biến mất sáu bảy năm nay rồi, người bình thường đều chưa từng nghe đến cái tên này!” “Trước đây tôi từng tình cờ nhìn thấy, không cần phải căng thẳng như thế đâu!” Diệp Thành liếc nhìn cô ta, không ngờ cô gái trẻ này lại tỏ vẻ rất am hiểu về phái Sương Diệp. Nhưng anh cũng chỉ thờ ơ trả lời lại một câu. Trông dáng vẻ của Trình Xảo Xảo thì chắc đến trên năm mươi phần trăm là sau khi Tôn Tiêu Tiêu mất tích, là bạn cùng phòng với cô ấy, cô ta đã vô tình có được quyển công pháp đó. Có điều cô ta có thể học được thì cũng xem như là có duyên phận, bản thân cô ta không có ý định quay về cũng đúng thôi. Nhưng Phong Linh vẫn cảm thấy rất căng thẳng, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thành đầy vẻ cảnh giác. Trước đây cô ta tưởng rằng Diệp Thành chỉ tình cờ đi ngang qua nhưng bây giờ biểu hiện của Diệp Thành lại khiến Phong Linh không thể không nghi ngờ liệu có phải Diệp Thành có ý đồ gì khác hay không. Phải biết rằng, trên đỉnh núi này không chỉ có mình cô ta sống mà còn có người mẹ nuôi vô cùng quan trọng đó của cô ta nữa. Diệp Thành sải bước định xuống núi, cô gái liền lướt người, chặn lại trước mặt anh, muốn anh nhất định phải nói cho rõ. Diệp Thành chau mày và nói: “Nếu như không phải nể tình sự quan tâm ban nãy của cô thì chỉ với việc cô cản đường tôi thôi, tôi cũng có thể phế bỏ tu vi của cô rồi đấy. Còn không mau tránh ra!” “Nói rõ anh làm sao biết được thì tôi tự khắc sẽ tránh ra thôi!”. Phong Linh không chịu lùi bước. Diệp Thành cảm thấy hơi buồn cười, anh quan sát cô gái từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng như đuốc, sau đó lắc đầu và nói: “Thì ra cô cũng tu luyện cùng một loại. Trước đây tôi đã nhìn nhầm, thứ mà các người tu luyện không phải là Quan Triều Thính Đào chính tông mà chỉ là một phần tàn quyết mà thôi. Thảo nào, Quan Triều Thính Đào là bí truyền cốt lõi của phái Sương Diệp, không truyền thụ cho những đệ tử không phải là đệ tử nòng cốt. Rõ ràng các cô không có liên quan gì đến phái Sương Diệp, sao lại có thể biết được Quan Triều Thính Đào chứ”. “Hả?” Diệp Thành vừa dứt lời thì Phong Linh liền ngây người ra. Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thành đầy vẻ kinh ngạc, hoài nghi và bất định, cứ như đã nhìn thấy thứ gì đó không thể nào tin nổi. “Được rồi, chị Phong Linh, đừng quan tâm đến tên đó nữa. Mặt trời đã sắp mọc rồi, chúng ta mau tu luyện hít thở tử khí đi, nếu không thì bài tập ngày hôm nay sẽ hỏng mất!”, Trình Xảo Xảo ở bên cạnh kéo lấy Phong Linh, muốn rời khỏi đó. Trong mắt cô ta, người không có chút khí tức nào như Diệp Thành thì rõ ràng là không thuộc cùng thế giới với bọn họ, thỉnh thoảng tiếp xúc, nói vài câu thì còn được nhưng nếu phải phí công sức qua lại thì không được kinh tế cho lắm. “Trình Xảo Xảo, em đi trước đi!”. Phong Linh từ chối. “Hả? Chị Phong Linh, chắc không phải chị đã để ý đến cái tên này rồi đấy chứ? Em nhớ trước giờ chị chưa từng bỏ tiết học sáng nào ở núi Hoành Lan mà!”, Trình Xảo Xảo ngây người ra, đưa đôi mắt xinh đẹp quan sát Phong Linh và Diệp Thành rồi chớp mắt với vẻ không thể tin nổi. “Mau đi đi, không phải như em nghĩ đâu!” Mặt Phong Linh hơi ửng đỏ, cô ta không ngừng đẩy, cuối cùng cũng đuổi được Trình Xảo Xảo đi. Nhưng cuối cùng Trình Xảo Xảo vẫn len lén truyền âm: “Chị Phong Linh, tuyệt đối không được để ý anh ta đâu, Tô Bắc có rất nhiều thiên tài tu đạo nổi tiếng chỉ muốn cưới chị làm vợ thôi đấy”. Phong Linh nghe Trình Xảo Xảo truyền âm thì thấy buồn cười. Cô ta cũng đâu có ngốc, trước đây cô ta cứu Diệp Thành hoàn toàn là vì có lòng tốt thôi. Nhưng bất luận là về tu vi, gia thế hay tướng mạo thì Diệp Thành cũng đều không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Phong Linh. Hơn nữa, thứ duy nhất mà cô ta theo đuổi trong đời chỉ có chính đạo chân tiên, trút bỏ hoàn toàn gánh nặng về mối huyết hải thâm thù của bản thân, để những kẻ thù từng làm hại ông nội cô ta, từng kẻ một phải thịt nát xương tan. “Được rồi, người đã đi rồi, có thể nói kỹ hơn tại sao anh lại có thể nhìn ra được tôi đang tu luyện bản không hoàn chỉnh của Quan Triều Thính Đào không?” Phong Linh vuốt mái tóc dài, định thần lại rồi hỏi: “Vốn dĩ quyển tàn pháp này là Trình Xảo Xảo nhặt được từ những vật dụng do bạn cùng phòng để lại nhưng bản thân cô ấy không thể lĩnh ngộ được. Sau đó cô ấy đã gặp tôi, là tôi đã nhìn ra được sự kỳ diệu bên trong rồi dạy ngược lại cho cô ấy. Tiếc là quyển sách đó cũng chỉ còn lại có nửa quyển nên thứ mà tôi có thể học được cũng rất hạn chế”. Không ngờ có thể tự hiểu được sự kỳ diệu bên trong Quan Triều Thính Đào, Diệp Thành nghe Phong Linh nói vậy thì cũng đánh giá cô ta cao hơn. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh sẽ nể mặt cô ta, anh lạnh lùng nói: “Cô gái trẻ, tôi nói nhiều như thế chỉ vì tôi nể tình cô trước đây đã bảo vệ tôi, không có nghĩa là tôi phải trả lời cô mãi”. “Này, còn gọi là cô gái trẻ nữa chứ, anh có lớn hơn tôi bao nhiêu đâu?” Phong Linh bị dáng vẻ tự kiêu và lão làng đó của Diệp Thành làm cho mắc cười. “Bỏ đi, không hỏi nữa, chắc anh cũng sẽ không nói. Có thể nhìn ra ngay công pháp của tôi thì chắc xuất thân có liên quan đến phái Sương Diệp rồi. Mặc dù tôi tu luyện Quan Triều Thính Đào nhưng thật ra tôi không có quan hệ gì với phái Sương Diệp cả. Có điều một vị trưởng bối của tôi rất tốt bụng, năm xưa từng qua lại thân thiết với thành viên cấp cao của phái Sương Diệp. Từ sau khi phái Sương Diệp gặp nạn, bà ấy luôn cố hết sức mình cứu giúp cho các đệ tử của phái Sương Diệp. Trông anh nhếch nhác như thế, chi bằng cùng tôi về nhà, tắm nước nóng, ăn chút gì đó trước rồi nghỉ ngơi một lát.” Vốn dĩ Diệp Thành đã bước đi nhưng khi nghe cô ta nói như vậy thì anh liền ngây ra, thắc mắc hỏi: “Ồ? Vị trưởng bối nào? Tên là gì?"