Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 809 Gặp lại cố nhân

"Gọi là... Thôi bỏ đi, nói ra anh cũng không biết. Người mà trưởng bối của tôi thân thiết năm xưa là Thiên Quân của phái Sương Diệp. Chẳng có chút tu vi nào, tuổi lại còn nhỏ như vậy, chắc bố mẹ là đệ tử vòng ngoài nhất của phái Sương Diệp. Được rồi, mau đi theo tôi, bỏ lỡ bữa sáng thì không hay".

Phong Linh dứt lời, bàn chân nhẹ bước, nhanh chóng đi về phía đỉnh núi. Diệp Thành hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên mấy tia sáng, đi theo cô gái. Từ nơi Diệp Thành tu luyện đến biệt thự Phong Linh ở không xa lắm, chỉ có hai trăm mét. Nhưng càng đi, trái tim của Diệp Thành lại càng thấp thỏm, anh không dùng thần niệm quét qua, nhưng qua miêu tả của cô gái thì cũng mơ hồ đoán được gì đó. "Đưa một người mạch Sương Diệp về, tuy có khả năng chỉ là vòng ngoài nhất, nhưng chắc chắn mẹ nuôi sẽ rất vui. Từ sau khi phái Sương Diệp sụp đổ, người kia mất tích, mẹ nuôi buồn bã đau lòng quá lâu rồi". "Hừ, nói ra thì mình với phái Sương Diệp còn có mối thù không nhỏ, nhưng năm xưa mẹ nuôi từng cứu mạng lúc mình gặp nạn, lại coi mình như con ruột. Nếu có thể khiến bà ấy vui vẻ thì chút khúc mắc như phái Sương Diệp này chẳng là gì cả, người có thù thực sự với mình là tên Diệp Thiên Quân khốn kiếp kia!"

Advertisement

Cô gái thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng nở nụ cười. Cô ta cực kỳ chắc chắn Diệp Thành tuyệt đối không phải là nhân vật nòng cốt của Sương Diệp, thậm chí còn không dính dáng đến giai cấp lãnh đạo trung cao cấp. Dù sao năm đó phái Sương Diệp cũng là thánh địa hiếm hoi của Địa Cầu, thậm chí là cả dải Ngân Hà. Hiện giờ thời thế đổi thay, về cơ bản nếu những nhân vật nòng cốt của phái Sương Diệp mà có thể sống lại thì đều là những đại tu giậm chân là chấn động một phương, thậm chí không thiếu tu sĩ Ngưng Đan hoặc Kim Đan. Trên người Diệp Thành chẳng có chút khí tức nào, trong xã hội hiện đại coi trọng tu chân này thì nằm dưới đáy của xã hội, chỉ là một người phàm bình thường, sao có thể là người quan trọng được chứ? Hai người một trước một sau đến trước ngôi biệt thự. Lúc này, Diệp Thành đã có chút kích động, anh nhìn ngôi biệt thự xa lạ này, ánh mắt vừa sâu sắc vừa xa xăm.

Advertisement

"Mẹ nuôi, con về rồi đây. Mẹ xem con đưa ai về này?", Phong Linh tiến lên gõ cửa. "Đây, đây, mẹ đến đây". Một giọng nói dịu dàng, vô cùng êm tai truyền từ trong biệt thự ra. Cạch, cửa mở, một phụ nữ xinh đẹp ba, bốn mươi tuổi, mặt mày tươi cười xuất hiện, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thành, cả người bà ấy chấn động mạnh, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin nổi. "Diệp Tiên sư?" Người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng đôi mắt mang đầy bể dâu của năm tháng, dường như đã trải qua thời gian lâu dài đằng đẵng, cả người giống như một áng thơ vĩnh cửu, cô độc ở bậc cửa, dịu dàng nhã nhặn, khí chất xa xôi, dường như trời có sập xuống cũng sẽ không biến sắc. Nhưng lúc này, đôi mắt đẹp của bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng kích động, đôi tay muốn chìa ra ôm lấy anh, nhưng chìa ra rồi lại thôi, dường như người trước mắt chính là bong bóng, chỉ chạm nhẹ là sẽ tan vỡ theo gió. "Là tôi đây, tôi đã trở về". Diệp Thành gật đầu, chủ động bước lên, khẽ vỗ vai đối phương. Người phụ nữ này chính là người đứng đầu của tỉnh Tô Bắc năm xưa, mẹ của đại đệ tử Tào Hinh Toàn của anh – Bà hoàng Dương Lâm. Khóe mắt Diệp Thành cũng ươn ướt, anh rời đi mười năm, lúc trở lại Địa Cầu, bố mẹ mất tích, bạn bè thân thiết đều ở tít thế giới bên kia. Mọi người dường như đã quên lãng anh, chỉ có Dương Lâm vẫn mòn mỏi ở tỉnh Tô Bắc chờ anh. Khoảnh khắc này, trong lòng Diệp Thành ngập tràn cảm xúc, dường như muốn rơi nước mắt. “Trở về là tốt, trở về là tốt”. Dương Lâm ôm chầm lấy Diệp Thành, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt đẹp cũng không nhịn được đong đầy nước mắt. Từ sau khi phái Sương Diệp sụp đổ, nhà họ Tào cũng đổ theo, chỉ còn lại mỗi bà ta làm quả phụ, sống nốt quãng đời còn lại trong cơ nghiệp cuối cùng này. Nếu không có gì bất ngờ, sợ là cả đời này bà ta cũng không còn được gặp lại con gái của mình nữa, nhưng bây giờ nhìn thấy người trụ cột trở về, bà ta có thể không kích động được sao? “Tiên sư, cậu đã biết chuyện về Sương Diệp Lâu chưa?” Một lúc lâu sau, Dương Lâm mới buông Diệp Thành ra, ngại ngùng lấy tay lau nước mắt, sắc mặt bỗng thay đổi, lặng lẽ truyền âm. “Ừ, tôi đã điều tra rồi, nhưng vẫn có rất nhiều điều nghi ngờ muốn hỏi bà”, Diệp Thành gật đầu. Theo trực giác của anh, chắc chắn Dương Lâm biết một số chuyện gì đó, dù sao theo lời Phong Linh, những năm nay Dương Lâm vẫn luôn tìm kiếm che chở những người còn sót lại của phái Sương Diệp. “Ừ ừ, mau vào đi, chúng ta từ từ nói”. Dương Lâm vô cùng nhiệt tình kéo cánh tay Diệp Thành, kéo anh vào trong phòng. Còn Phong Linh áo trắng bị vứt bỏ ở bên cạnh đã há hốc miệng, dường như có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng. “Trời ạ, mình vừa nhìn thấy gì vậy? Mẹ nuôi bình thường vô cùng lạnh nhạt chín chắn, cao quý như nữ thần, vậy mà lại quen tên nhãi kia, còn khoác tay cái tên đáng ghét đó, dáng vẻ nhiệt tình chẳng khác gì gặp được con trai ruột”. Phong Linh hoảng hồn, trong lòng cô ta, Dương Lâm trước giờ luôn là người bình tĩnh chín chắn. Trước kia lúc cô ta gặp nạn, tu vi mất hết, nhờ mẹ nuôi thu nhận dốc lòng chăm sóc, nuôi dưỡng như con gái ruột, mới giữ lại cho cô ta hy vọng trả thù cuối cùng. Trước kia Phong Linh chỉ nghĩ Diệp Thành có khả năng liên quan đến Sương Diệp, nhưng không ngờ anh lại là cố nhân của Dương Lâm? Cô gái vô cùng tò mò bước vào biệt thự. “Diệp Tiên sư, đây là con gái tôi nhận nuôi, tên là Phong Linh”. Dường như bây giờ Dương Lâm mới nhớ đến Phong Linh, bà ta kéo đến mỉm cười giới thiệu với Diệp Thành, thuận tiện quay đầu nói: “Phong Linh, chào chú đi con”. “Chú á?” Ánh mắt Phong Linh đầy vẻ không phục, nhìn Diệp Thành chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhất là làn da lóng lánh trong suốt của anh, nhìn lại càng thanh tú non nớt. Trong khi cô ta đã sống mấy trăm tuổi, từng là cường giả Kim Đan đỉnh phong, nếu không phải hoài cảm ân đức của Dương Lâm thì một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi làm gì có tư cách để cô ta gọi là mẹ nuôi chứ? “Con gái nuôi?” Diệp Thành bật cười, không ngờ hôm nay anh cũng đã biến thành người già cấp “chú” rồi. Cuối cùng, Phong Linh tỏ vẻ khó chịu gọi chú, sau đó tìm cớ chuồn đi tu hành, trong phòng chỉ còn hai người là Diệp Thành và Dương Lâm. “Diệp Thiên Quân, cậu không sao chứ?” Dương Lâm cẩn thận hỏi. Bà ta quả đúng là một người phụ nữ thận trọng tinh tế, Diệp Thành đột ngột trở về, toàn thân không có chút khí tức, còn có vẻ rất nhếch nhác. Dương Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cho dù trước mặt con gái nuôi, bà ta cũng không nói thẳng thân phận, lại càng sợ Diệp Thành mất cân bằng tâm lý, nên ăn nói cũng rất cẩn thận, quan tâm đến tâm trạng của đối phương. “Yên tâm đi, tôi không sao”, Diệp Thành mỉm cười trả lời. Hai người lại nói chuyện một lúc, bàn luận về những thay đổi của Địa Cầu. Dương Lâm khẽ thở dài, chậm rãi kể lại tình hình của Địa Cầu trong mười năm nay. Theo lời bà ta, lúc Diệp Thành vừa biến mất, Địa Cầu vẫn yên bình, các đại tông môn và dị tộc bị Diệp Thành trấn áp nên vô cùng ngoan ngoãn. Lúc đó phái Sương Diệp có đông đảo cường giả, cho dù không có Diệp Thành thì vẫn còn có rất nhiều Nguyên Anh áp chế thiên hạ. Bọn họ chỉ nói với bên ngoài là Diệp Thiên Quân bế quan, bề ngoài vẫn tỏ vẻ mọi thứ bình thường, nhưng lại ngầm nỗ lực tìm kiếm tung tích của Diệp Thành. Nhưng bảy năm trước, cả nhà họ Tiêu và các lãnh đạo cấp cao của phái Sương Diệp bỗng nhiên mất tích toàn bộ, ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ của dải Ngân Hà như Tông chủ Trường Sinh Tông, Triệu Hoài An cũng mất tích theo. Cuối cùng, cả Tinh Hà Kiếm Cung và cự thú Lăng Tiêu cũng không thấy đâu nữa. Cả Địa Cầu bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất