Đối với việc này, tất cả trưởng lão đều bàn tán xôn xao.
Dương Lâm đảo mắt nhìn một vòng, nhận ra rằng dường như những người có mặt tại Sương Diệp Các mới xây trên núi Hoành Lan lúc này đang chia thành hai phái: Một phái do Aokawa Sakura cùng rất nhiều Kim Đan của Hoa Hạ và các trưởng lão phái Sương Diệp dẫn đầu, phái còn lại thì do Thẩm Minh Nhan và các vị Chân Quân của tông môn thượng cổ lãnh đạo.
Không còn gì để nghi ngờ, thực lực của nhóm người Thẩm Minh Nhan mạnh hơn hẳn, chỉ tính riêng tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu đã có mười mấy vị, hơn nữa còn có cả đệ tử chân truyền của Diệp Thành. Song, mặc dù Aokawa Sakura là Chân Quân mới tấn vị, lại là Bán Bộ Kim Đan thần phẩm, trong tay còn nắm giữ cả Tinh Tà Kiếm Trận, thực lực cũng không kém hơn là bao. Tuy rằng hai phái đang mơ hồ ở vào trạng thái đối chọi với nhau, nhưng vẫn đặt việc hợp tác lên đầu, nhất là vào lúc đối mặt với kẻ đáng gờm giống như Thiên Quân Thiên Huệ.
“Chủ nhân từng nói, Tinh Tà Kiếm Trận có thể giết chết được Nguyên Anh đỉnh cao, thế nhưng nếu chúng ta di chuyển nó sang nơi khác, tất sẽ sở sẩy việc phòng thủ ở Tô Bắc. Nếu như chúng ta cứ làm bừa như vậy, để cho kẻ địch lợi dụng cơ hội phá hủy Tô Bắc và cơ nghiệp của phái Sương Diệp, đến khi chủ nhân quay về thì biết nói với ngài ấy thế nào?” Aokawa Sakura bình tĩnh nói.
Người khác không biết nhưng cô lại hiểu rất rõ, Thiên Quân Thiên Huệ gì đó chẳng đáng để nhắc tới ở đây. Họ chỉ cần giữ vững được cơ nghiệp của phái Sương Diệp, đợi tới lúc chủ nhân quay về thì đám người kia chẳng là gì sất.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Lão Thiên Quân Thiên Huệ kia cũng chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, ngày nào lão ta không nắm rõ được tin tức thực sự về phu quân, thì ngày ấy tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện tới cửa núi Hoành Lan. Còn bên ngoài Tô Bắc, tạm thời bỏ qua cho lão cũng có sao đâu”.
Thẩm Minh Nhan cũng bình tĩnh phân tích.
Phái Sương Diệp lựa chọn nhượng bộ, không nói một lời. Chuyện này lập tức khiến rất nhiều người ủng hộ phái Sương Diệp và Diệp Thành tỏ ra vô cùng thất vọng.
“Phái Sương Diệp làm gì vậy chứ? Lẽ nào cứ để cho đám tu sĩ ngoại vực ức hiếp mình thế ư?”
“Chẳng lẽ mấy lời đồn đãi kia là thật? Diệp Thiên Quân đang bị vây hãm trong một không gian chưa rõ nào đó ở chỗ sâu Địa Cầu giống như tu sĩ trong giáo phái lớn của tinh hải? Hay là, ngài ấy không dám đối mặt với Thiên Quân Thiên Huệ?”
“Nhất định là vậy. Diệp Thiên Quân chỉ có tu vi Xuất Khiếu mà thôi, còn Thiên Quân Thiên Huệ không hề giống lão tổ Huyết tộc, ông ta là Nguyên Anh đỉnh cao thật sự, thực lực sâu đến khó lường! Diệp Thiên Quân e ngại cũng là chuyện rất bình thường!” “…”
Rất nhiều người đều bàn tán ầm ĩ, trên mạng lại đủ mọi lời đồn, những người thường ngày không dám ló mặt giờ cũng xuất hiện để châm chọc khiêu khích phái Sương Diệp, tất nhiên, những người ủng hộ Diệp Thành cũng nhảy ra phản bác.
“Hừ, Diệp Thiên Quân đi đâu mà cũng cần phải nói cho đám phản đồ sâu kiến như các người sao?”
“Đúng vậy, cả đời Diệp Thiên Quân tung hoành khắp nơi, bất kể lúc đối mặt với mấy kẻ xâm nhập từ ngoại vực, hay lão tổ Huyết tộc cũng chưa từng nhượng bộ lấy nửa bước. Sao lại có thể bị một lão già Nguyên Anh ngoại vực dọa sợ cơ chứ?”
“Chắc hẳn Diệp Thiên Quân đang bế quan, để tìm cách đột phá lên Nguyên Anh đấy!”
Một người có ID Tiểu Tham Lang trên mạng nhanh chóng “xông pha” chiến đấu đầu tiên, có vẻ như cô nàng biết rất nhiều tin mật, nói câu nào có dẫn chứng câu nấy, lập luận không kẽ hở, bởi vậy liên tục “đánh bại” rất nhiều kẻ muốn bôi đen Diệp Thành.
“Nói miệng không có bằng chứng, dù có biện luận thắng ta thì cũng đâu ích gì, đến mà thuyết phục Thiên Quân Thiên Huệ đi kìa.” Có người bị ép đến mức phát cáu, nhanh miệng nói vậy.
Quả nhiên, mấy ngày sau, Thiên Quân Thiên Huệ lần đầu tiên lên tiếng:
“Nghe đồn Diệp Thiên Quân của trung thổ chính là Thiên Kiêu (con cưng của trời) có một không hai, có thể giết chết được Nguyên Anh chỉ với tu vi Xuất Khiếu của mình, về phần thiên phú cũng là người khó đong đếm được trên khắp tinh vực này. Lão phu muốn gặp mặt một lần để được chứng kiến phong thái của Diệp Thiên Quân!”
Lão là đại tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao, cũng là người đại diện cho mạch Thiên Huệ, mỗi một câu nói của lão đều có trọng lượng rất nặng. Hơn nữa Thiên Huệ chỉ nói rằng vì ngưỡng mộ phong thái của Diệp Thành nên muốn gặp mặt một lần, bởi vậy phái Sương Diệp không có lý do nào để thoái thác.
“Hiện giờ chủ nhân tôi đang bế quan ở xa, chỉ sợ không có cách nào gặp mặt Thiên Quân Thiên Huệ được!”, Aokawa Sakura nói.
“Đi đâu?”. Thiên Quân Thiên Huệ hỏi.
"Không biết!", Aokawa Sakura đáp.
“Bao giờ thì về?”. Thiên Quân Thiên Huệ lại hỏi.
“Cũng không biết nốt!”. Aokawa Sakura lại đáp.
Hỏi liền mấy vấn đề mà Aokawa Sakura đều không trả lời được, Thiên Quân Thiên Huệ vẫn tỏ ra hiền lành, nhưng đệ tử của lão lại khó kìm nổi tính tình.
“Cái này không biết, cái kia cũng không biết. Ta thấy có lẽ Diệp Thành kia đang muốn làm con rùa rụt cổ thì có. Hắn sợ sư phụ ta nên không dám lộ diện, cái nơi Địa Cầu nhìn như khôi phục này hóa ra cũng chẳng có ai sất!”
Vừa nghe thấy câu này, tất cả mọi thành viên của phái Sương Diệp có mặt tại đó đều phẫn nộ bừng bừng. Aokawa Sakura thì trừng mắt, chỉ tiếc không thể lập tức khởi động kiếm trận để chém chết cái tên vừa nói kia. Quần chúng trên mạng xã hội Hoa Hạ cũng rất kích động, ngay cả rất nhiều người ngoại quốc cũng tỏ ra bất bình.
“Hách Hổ, im ngay. Không được vô lễ!”
Thiên Quân Thiên Huệ ngăn cản học trò của mình, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu Diệp Thiên Quân đã không ở đây, thì lão phu chờ thêm chút cũng được!”
Nói xong, lão liền dẫn người của mình trở về Châu u. Trong nhất thời, có vẻ như mọi chuyện đã bình ổn trở lại, đám người Thiên Huệ không tiếp tục khiêu khích nữa, người của phái Sương Diệp cũng cố nhẫn nhịn. Trên thế giới mơ hồ hình thành xu thế giằng co giữa Âu châu và Hoa Hạ.
Nhưng chưa qua được bao lâu thì lại một lần nữa có tu sĩ ngoại vực từ thiên ngoại tới.
Đó là những người tu tiên tới từ một ngôi sao khác cách Ngân Hà không xa, dẫn đầu cũng là một tu sĩ Nguyên Anh, có tên Lạc Phàm.
Sự xuất hiện của Thiên Quân Lạc Phàm dường như đã khai mở tiền lệ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, liên tiếp mười mấy tu sĩ từ tinh không đáp xuống Địa Cầu.
Người tu tiên của các ngôi sao xung quanh hệ Ngân Hà gần như đều đổ dồn về nơi đây. Họ đồng loạt đáp tới Địa Cầu, nhưng đều bỏ qua Hoa Hạ mà tới thẳng các địa phương như Đông u, Nam Bắc Mỹ, Trung Á, Đông Nam Á… tất cả đều nhận được sự chào đón của tu sĩ và giới quản lý của những quốc gia kia.
Nhất là khi người của ngôi sao tổ đáp xuống, Địa Cầu lập tức bùng nổ hoàn toàn.
“Tộc Quang Minh ư? Không phải một trong tám đại dị tộc sao?”
“Đúng vậy, lúc trước, lão tổ của tộc Quang Minh từng bị Diệp Thành giẫm đạp. Bây giờ người trên ngôi sao tổ của tộc đó tới đây, nghe nói chỉ tính riêng tu sĩ Nguyên Anh thôi cũng đã có đến ba vị rồi đấy!”
“Ha ha, lần này phái Sương Diệp gặp phải phiền phức lớn thật rồi!”
“…”
Trên mạng xã hội lúc này loạn nháo nhào cả lên, mười mấy thế lực đều đáp tới Địa Cầu, giờ phút này, nơi đây đã không còn là địa điểm mà Diệp Thành và phái Sương Diệp nắm mọi quyền hành nữa rồi.
Sau khi đám Thiên Quân của các ngôi sao khác tới Địa Cầu đều lần lượt tới chỗ Thiên Quân Thiên Huệ để thỉnh an, luôn miệng nhận mình là vãn bố, hành lễ của đệ tử. Ngay cả lão tổ của tộc Quang Minh cũng vô cùng cung kính với Thiên Huệ, không dám làm bừa điều gì. Lúc này, mọi người mới chợt hiểu, hóa ra Thiên Quân Thiên Huệ thật sự có uy danh vô cùng lớn trong trời sao sâu xa, lão chính là vị tiền bối tu tiên có tiếng tăm lẫy lừng.
Cũng có người luôn miệng nói rằng Thiên Quân Thiên Huệ chỉ cách cảnh giới Hợp Đạo một chút xíu nữa, lão đã đạt tới cấp bậc của Hiên Viên Đại Đế năm nữa.
Chuyện này quá mức khủng khiếp.
Hiên Viên Đại Đế mạnh đến mức nào cơ chứ? Năm xưa, ngay cả đệ nhất Thần tướng Băng Hà dưới trước Lăng Tiêu Chân Tiên cũng không làm gì được ông ấy, đó là người mà không phải những tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể hình dung ra được. Có thể nói, nếu như thánh địa Lăng Tiêu không đứng ra, thì cả hệ Ngân Hà này chẳng một ai làm gì được ông ấy!