Đại lễ phong tiên là một trong những nghi thức long trọng nhất của tinh vực bị lãng quên, của cả tinh hà ngoại vực, thậm chí là rất nhiều tinh vực trong vũ trụ. Giống như Hoàng đế cổ đại, được mọi người đề cử, phong làm Chân Tiên.
Bình thường chỉ có đại tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo, hoặc người chỉ còn cách Hợp Đạo một chút xíu, gần như là Chân Tiên, thì mới được phong danh hiệu này. Danh hiệu Chân Tiêu vô cùng tôn quý, mấy chục vạn năm nay, cả tinh vực bị lãng quên chỉ có không quá mười người.
Một khi đăng cơ Chân Tiên, Diệp Thành sẽ chính thức vang danh thiên hạ, khiến mấy trăm ngôi sao ở tinh vực bị lãng quên khiếp sợ, hoàn toàn xứng đáng trở thành người đứng đầu ở tinh vực này. “Kỳ lạ, Diệp Thiên Quân đã đến Địa Cầu từ lâu rồi mà, cậu ta đi còn sớm hơn chúng tôi nhiều, lẽ nào mọi người không nhìn thấy Diệp Thiên Quân sao?”, Thiên Hải Thiên Quân lên tiếng hỏi.
Cả đại điện im lặng như tờ.
Bất kể là Hách Hổ, Nhất Tổ Huyết tộc, hay là Thiên Huệ Thiên Quân, ai nấy đều ngậm chặt miệng, đôi mắt lóe lên tia sáng, không nói lời nào, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Còn cường giả của các dị tộc có thù với Diệp Thành như tộc người sói, Huyết tộc, tộc Giao Nhân, tộc Quang Minh, lại càng mặt mày xám xịt.
Một cái tên đè đầu cưỡi cổ hơn trăm Nguyên Anh!
Đây chính là uy nghiêm của Diệp Thành! Sau khi các Nguyên Anh của sao Thiên Hải đến, cả Địa Cầu, thậm chí là mấy ngôi sao xung quanh, vô số cường giả ngoại vực đều run rẩy sợ hãi trước uy danh của Diệp Thành.
Bao gồm cả các cường giả của Huyết tộc và tộc Giao nhân vênh váo nhất, lúc này họ cũng thu cờ dẹp trống. Thiên Huệ Thiên Quân trước đó còn luôn miệng nói muốn trả thù cho đệ tử, lấy lại Tinh Đẩu Kiếm Trận của bạn chí cốt, bây giờ cũng lấy lại vẻ hiền lành, không còn hé răng nhắc đến chuyện trả thù nữa, còn nói chuyện giữa lão và phái Sương Diệp trước kia chỉ là hiểu lầm. Lão đã nhìn nhầm kiếm trận, tuyệt đối không phải Tinh Đẩu Kiếm Trận gì đó.
Không thể trách Thiên Huệ Thiên Quân chùn bước được, vì khí tức mà những người này mang đến quả thực quá đáng sợ.
Một mình Diệp Thành đã tiêu diệt sáu đạo thống Chân Tiên, san bằng thánh địa Lăng Tiêu, khiến cả dải Ngân Hà run rẩy dưới chân anh. Tuy hiện giờ ở Địa Cầu có gần trăm Nguyên Anh hội tụ, nhưng thực sự chưa chắc đủ chống lại Diệp Thành.
Bất kể thực lực của Thiên Huệ Thiên Quân hay Nhất Tổ của Huyết tộc cũng không mạnh bằng Thần chủ và thần tướng Băng Hà của thánh địa Lăng Tiêu. Trong tình huống như vậy, ai dám khiêu khích Diệp Thành và phái Sương Diệp chứ?
Ngay cả đệ nhất tổ của Huyết tộc cũng tỏ vẻ thiện ý, nói lão ta làm vậy là giao hảo với Địa Cầu, tuyệt đối không phải làm khó phái Sương Diệp. Trước kia tám đại dị tộc bao vây tấn công phái Sương Diệp là vì chỉ thị của các đại giáo biển sao, không liên quan gì đến bọn họ.
“Bọn tôi đến Địa Cầu là để giao lưu trao đổi những điều tâm đắc tu luyện, kéo gần mối quan hệ tốt đẹp hòa bình của hai ngôi sao chúng ta, tuyệt đối không có hành vi đối địch”, các tộc Quang Minh, tộc Giao nhân, tộc người sói đều lần lượt lên tiếng, ai nấy hòa nhã thân thiết, nụ cười tươi rói. Đừng nói là ra tay tiêu diệt một thành phố, bây giờ cho dù nhìn thấy một bà lão qua đường thì bọn họ cũng phải dìu đỡ.
“Diệp Thiên Quân mạnh quá!”
So ra thì Địa Cầu thực sự đã lật kèo rồi.
Gần chục năm nay, trước mặt rất nhiều tu sĩ dị tộc và biển sao ngoại vực, Địa Cầu sống trong nơm nớp thận trọng, khom lưng uốn gối, rất sợ khiến những cường giả thiên ngoại mạnh không thể tưởng tượng được kia nổi giận, tắm máu cả Địa Cầu. Bây giờ Diệp Thành xuất hiện, các tu sĩ dị tộc này đừng nói là tắm máu Địa Cầu, cho dù tiêu diệt một thành phố thì đệ tử phái Sương Diệp cũng dám đến cửa, công khai trách mắng bắt giao hung thủ ra.
Thậm chí có tu sĩ ngoại vực nói rằng, Địa Cầu có Diệp Thành thì nên thăng cấp thành ngôi sao lớn của tinh vực bị lãng quên chỉ sau thánh địa Lăng Tiêu, vượt xa các ngôi sao khác.
Chúng sinh Địa Cầu sao có thể không vui mừng nhảy múa chứ?
“Diệp Thiên Quân đúng là người cứu vãn tình cảnh tuyệt vọng, thậm chí là trụ cột chống trời của Địa Cầu và nhân loại, xứng với danh hiệu Chúa Cứu Thế”, Tần Sương thở dài.
Ông ta là chủ của Long Đằng, Thần thủ hộ của Hoa Hạ sau khi Tiêu Nghĩa Tuyệt đi, ba chữ Chúa Cứu Thế trong miệng ông ta mang sức nặng đến nhường nào?
Hiện giờ, bất kể trên Facebook, Zalo, Google hay các diễn đàn ngầm đều bị những người theo phe Diệp Thành làm gián đoạn. Cho dù là những kẻ anti Diệp Thành cũng không dám ra mặt nói anh nửa câu, nếu không những người ủng hộ anh với Tham Lang dẫn đầu có thể chửi rủa bọn họ đến mức rút khỏi diễn đàn mới thôi.
“Phải đấy, từ mười vạn năm trước, sau khi Hiên Viên Đại Đế mất tích, Địa Cầu ta quả thực không còn ai có năng lực trấn áp đương thời. Năm xưa khi Diệp Thiên Quân đến thánh địa Lăng Tiêu, chúng ta còn tưởng cậu ta tự tìm đường chết, ai có thể ngờ được lúc đó cậu ta có thể đơn thương độc mã càn quét thánh địa Lăng Tiêu chứ?”, mọi người của giới tông môn Thượng cổ cảm thán.
Những người khác ở Địa Cầu có lẽ không hiểu, chỉ biết rằng thánh địa Lăng Tiêu rất mạnh.
Ngay lập tức, những tu sĩ ngoại vực từng xuống tay với Sương Diệp và con người ở Địa Cầu bị lôi ra từng kẻ một. Hầu hết đều là dị tộc, bọn chúng không phải con người, vô cùng hung tàn, động một tý là tàn sát cả thành phố. Còn những người tu tiên khác dù sao cũng là Nhân tộc, không ra tay quá độc ác.
“Ta là thiên tướng dưới trướng lão tổ tộc Giao nhân, các người không thể giết ta!”
Ở Hải Thành sâu trong biển sao, một người đàn ông Giao nhân làn da toàn thân xanh đậm, mái tóc như rong biển màu xanh lục, trợn to mắt hét lớn.
“Giết!”
Aokawa Sakura chỉ thốt lên một tiếng, ánh kiếm rực rỡ sau lưng đã bắn ra, chém hắn thành hai nửa. Năm lão tổ của tộc Giao nhân từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, chỉ trốn ở sâu trong Hải Thành, nhìn thiên tướng dưới trướng mình bị chém giết.