Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 929 Kim Tung lắc đầu tỏ vẻ bất lực

Ngay cả những thiên tài cấp cao có tốc độ tu luyện nhanh nhất các ngoại vực Tinh Hà, muốn tu luyện thành Kim Đan cũng phải mất ba mươi năm, Nguyên Anh thì khỏi cần nói, ít nhất năm trăm năm trở lên. Diệp Thành mới chưa tròn năm mươi tuổi, không những đã tu luyện được Kim Đan mạnh mẽ như thế, hơn nữa còn có thể đè ép Nguyên Anh chỉ với tu vi Xuất Khiếu của mình, rõ ràng là các ngươi đang thách thức sự hiểu biết từ trước đến giờ của tất cả mọi người mà.

Kim Đan thần phẩm đúng là mạnh mẽ thật, có thể giằng co với Chân Quân khi vẫn đang trong cảnh giới Kim Đan. Nhưng làm gì có cái kiểu giết chết Nguyên Anh dễ như trở bàn tay, ngay cả thần tử cũng chẳng phải đối thủ giống như Diệp Thành. “Chắc chắn Diệp Thành này đã ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao từ lâu rồi, biết đâu còn sắp sửa bước vào cảnh giới Hợp Đạo, nếu không sẽ không thể mạnh tới vậy được!” Tầng lớp quản lý của các giáo phái lớn đều đồng loạt khẳng định như vậy. Thế nhưng thời gian dần trôi đi, từng thông tin chính xác được truyền đến từ Địa Cầu khiến bọn họ không thể không miễn cưỡng chấp nhận: Quả thật Diệp Thành vẫn là một tu sĩ Xuất Khiếu. Trước giờ Diệp Thành vẫn luôn tu luyện ở Địa Cầu, quá trình tu luyện từ Trúc Cơ, Tu Thể, Kim Đan cho đến Xuất Khiếu đều được trình bày vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, kẻ này lại còn rất giỏi trong việc giết người vượt cấp. Hắn chỉ có tu vi Xuất Khiếu, nhưng từng hành động của hắn lại không hề tuân theo lẽ thường, ít nhất cũng mạnh hơn những người cùng cảnh giới một cấp. Sau khi nhận lấy tư liệu về Diệp Thành, các thần giáo lớn lại càng cảm thấy không thể nào chứa chấp người này được. Ngươi là thiên tài hiếm thấy, ngàn đời mới có một, chưa đến năm mươi tuổi đã có thể tu luyện thành Xuất Khiếu, cứ đà này, đến năm một trăm tuổi biết đâu lại có thể chứng đạo thành công Nguyên Anh. Cũng chính vì vậy nên mới phải diệt trừ ngươi. Bằng không, nếu cứ tiếp tục để ngươi tu luyện, lỡ đâu ngày nào đó ngươi bước vào Nguyên Anh đỉnh cao, rồi sẽ đánh bật tất cả Hợp Đạo Chân Tiên ra khỏi giới tu luyện, đồng thời san bằng tất thảy giáo phái Chân Tiên thì sao? Điều này có thể xảy ra lắm chứ. Diệp Thành vẫn luôn được mọi người gọi là “kẻ có thù ắt báo”. Thù oán giữa các giáo phái lớn và Địa Cầu hiển nhiên không hề nhỏ. Bây giờ Diệp Thành vẫn chưa đủ năng lực, nhưng tới khi kẻ này thật sự leo lên vị trí Chân Tiên, chắc chắn hắn sẽ muốn báo thù. Đương nhiên, đây chỉ là sự cảnh giác của một vài người thuộc cấp quản lý trong một số giáo phái lớn mà thôi, còn những vị Hợp Đạo Chân Tiên thực sự thống trị các giáo phái lại không thèm đếm xỉa tới chuyện cỏn con này. Bởi vì sự khác biệt giữa Hợp Đạo và Nguyên Anh cũng chẳng khác nào sự khác biệt giữa thần tiên và người phàm. Ở tận cùng biển sao, thường xuyên nghe người ta nhắc tới việc Ngưng Đan giết chết Kim Đan, hoặc Kim Đan đánh bại Chân Quân. Nhưng chưa từng nghe nói đến người có thể dùng tu vi Nguyên Anh để đánh thắng Hợp Đạo. Bởi vì quả thật Chân Tiên Hợp Đạo mạnh hơn Thiên Quân Nguyên Anh rất rất nhiều, phía sau mỗi một vị Hợp Đạo sừng sững ấy chính là cả một đại giáo Chân Tiên. Đông đảo Nguyên Anh, Kim Đan, trưởng lão, đệ tử bên dưới đều chỉ là đám đồ tử đồ tôn râu ria mà thôi, chỉ cần Hợp Đạo vẫn còn, một người cũng đã đủ trấn áp một ngôi sao, thậm chí là cả tinh hệ, khiến hàng tỉ sinh linh cúi đầu, không dám phản kháng. “Trong giáo còn có trưởng lão nữa mà. Anh thấy cái việc lo lắng Diệp Thành có thể tu thành Nguyên Anh, uy hiếp được Chân Tiên cũng chỉ thuần túy là nỗi lo vô cớ mà thôi. Từ xưa tới nay, chưa từng nghe nói tới chuyện Nguyên Anh có thể đánh thắng Hợp Đạo, thậm chí những lời đồn kiểu này ở Tinh Hà trung tâm cũng vô cùng ít ỏi, hiếm như lá mùa thu”. Người đàn ông anh tuấn vừa đi vừa cười lạnh. “Các trưởng lão và phó giáo chủ đều có trí tuệ uyên thâm, nhìn xa trông rộng hơn chúng ta nhiều lắm. Dù gì Diệp Thành cũng chẳng thể uy hiếp được các vị Chân Tiên. Nhưng nếu hắn ta thật sự có thể tu luyện đến cảnh giới Hợp Đạo, đạt được sức mạnh có thể hủy diệt tất thảy, trong tình cảnh các vị Chân Tiên không thể bước vào tinh vực bị lãng quên như bây giờ, há chẳng phải Diệp Thành chính là người đứng đầu cả tinh vực hay sao? Như vậy, cơ may lớn mà chúng ta muốn kiếm tìm ở trên Địa Cầu tất nhiên sẽ không còn nữa”. Cô gái lạnh lùng có vóc dáng mảnh mai như cành liễu phất phơ trước gió hờ hững cất tiếng, suốt quãng đường vừa rồi, không biết cô ta đã nhận được biết bao ánh mắt chú ý của người khác. Hai người này cũng tới từ giáo phái lớn thuộc biển sao. Thoạt nhìn trông họ có vẻ rất bình thường, không đáng để chú ý, nhưng trên thực tế, tu vi của họ cũng chẳng kém gì Tô Ma, họ chính là cặp thần tử của một đạo thống Chân Tiên có tên Kim Đồng Giáo. Người đàn ông tên là Kim Tung và cô gái tên Kim Hoa chính là hai anh em, là thế hệ kế tiếp của dòng chính Kim Đồng Chân Tiên. Hai anh em này cùng là thần tử, là cường giả trẻ tuổi có tiếng tăm lẫy lừng nơi tận cùng biển sao. Lúc này, hai người họ đang đi dạo trong thành Tô Bắc hệt như người yêu, song tất thảy những người đi lướt qua họ đều tự động bị tách sang một bên. Bọn họ ngang nhiên thảo luận về Diệp Thành và phái Sương Diệp, nhưng xung quanh lại không có lấy một người nghe được, ngay cả Kim Đan đỉnh cao cũng vẫn cười nói và đi lướt qua họ. Có vẻ như hai người này đã tách biệt khỏi toàn bộ thế giới, không hề có mặt ở thế giới này vậy. “Ha ha, vì cái gọi là cơ may gì kia mà đã có năm Thần Tử vẫn lạc, ngũ điện hạ của Vạn Yêu Môn cũng không rõ sống chết. Nhưng các giáo phái lớn vẫn điên cuồng phái người đến Địa Cầu mà không chịu thay đổi cách nghĩ, đúng thật là…” Kim Tung lắc đầu tỏ vẻ bất lực. “Cẩn thận đấy, đó là quyết định của các vị chưởng giáo và Chân Tiên, chúng ta là đệ tử, sao có thể nghi ngờ Chân Tiên được? Thôi thì chúng ta cứ ở đây nhìn chằm chằm vào Diệp Thành là được. Đợi đến khi đại điển phong tiên kia được tổ chức thì nhiệm vụ của chúng ta tự nhiên sẽ được hoàn thành thôi!” Cô gái tên Kim Hoa khẽ nói. “Đúng vậy, chỉ một con kiến cảnh giới Xuất Khiếu nhỏ bé mà cũng dám tổ chức đại điển phong tiên gì đó, muốn ngồi lên vị trí Chân Tiên, đúng là chuyện không thể nực cười hơn. Trong Kim Đồng Giáo chúng ta có biết bao nhiêu “quái vật” bất tử vẫn đứng im ở cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên, song họ cũng chỉ có thể âm thầm tu luyện, không dám mạo hiểm nhận lấy cái danh Chân Tiên cho mình. Ngày nào chưa thật sự lên tới cảnh giới Hợp Đạo thì sẽ không thể được người khác tôn xưng là Chân Tiên. Cũng chỉ có cái đám thổ dân man rợ này mới làm ra được mấy cái trò cười kiểu như trao vương miện Chân Tiên mà thôi”. Kim Tung cười lạnh, trong mắt ngập tràn vẻ khinh thường. “Cứ chờ mà xem, các vị chưởng giáo sẽ ‘tẩy sạch’ hết thảy mọi thứ ở nơi này!” Kim Hoa nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, nói bằng giọng điệu hờ hững, ánh mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, như thể không một sinh linh nào ở nơi này có thể lọt vào mắt cô ta vậy. … Ngày càng có nhiều đệ tử thuộc các giáo phái Chân Tiên tiến vào Địa Cầu, chuẩn bị chờ đợi đến thời khắc tiến hành đại điển phong tiên. Về phần Diệp Thành đang ở chỗ sâu trong đại điện Tề Thiên, lúc này cũng đang bước tới giai đoạn khó nhất để đột phá lên Nguyên Anh. “Uỳnh uỳnh uỳnh…!” Lúc này Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên không trung ngay chính giữa thần điện, thể hiện rõ Ngũ Tâm Triều Thiên (1) thức. Cả người anh tựa như một khối vàng trong suốt, Kim Đan màu vàng tươi đang được bao phủ bởi hỏa diễm vô tận. (1) Tức năm tâm hướng lên trời (chú thích trong Pháp Luân Đại Pháp). Thần thể, hồn phách của thần và thần đan đang được tôi luyện bên trong ngọn lửa, càng lúc càng trở nên mơ hồ, dường như sắp sửa kết hợp lại thành một thể. Ba đóa hoa trên đỉnh đầu anh đã sớm hòa thành một thể từ lâu, tạo thành một quả cầu ánh sáng hình bông hoa. Nhưng đột phá đến đây, cũng chỉ mới đạt được một nửa cảnh giới Nguyên Anh. Khoảng thời gian tiếp theo mới chính là khảo nghiệm thực sự. “Ầm ầm…!” Trong đại điện Tề Thiên, vô số pháp tắc vô hình đang dần được hình thành, chúng hóa thành từng tia sét màu xanh không ngừng nổ tung, hiển hiện quây quanh Diệp Thành. Lúc này, những tia sét màu xanh ấy dày đặc hơn bất cứ thời điểm nào khác. Một một luồng sét đều xanh vô cùng, bên trong tràn ngập lôi điện khủng khiếp và lực pháp tắc. Một khi bị đánh trúng, ngay cả Nguyên Anh cũng sẽ dễ dàng biến mất, chúng là sấm sét pháp tắc đại diện cho hình phạt trên trời giáng xuống. Bất kể Nguyên Anh nào nhìn thấy chúng cũng đều cảm thấy hãi hùng. Thiên kiếp để tiến vào cảnh giới Nguyên Anh đã xuất hiện! … Có tu sĩ bỏ qua cảnh giới Đại Thừa hư vô mờ mịt mà chia các cảnh giới tu luyện ra làm tám loại lớn: bốn cảnh giới phía trên và bốn cảnh giới phía dưới. Trúc Cơ, Tu Thể, Kim Đan, Xuất Khiếu chính là bốn cảnh giới xếp dưới, còn Nguyên Anh, Hợp Đạo, Phi Thăng, Độ Kiếp chính là bốn cảnh giới xếp trên. Trong đó, Nguyên Anh chính là điểm khởi đầu của bốn cảnh giới trên. Nếu bước này thành công thì mới thực sự có thể xưng hùng trong giới tu tiên, được gọi là đại tu sĩ. Đừng thấy rằng trong các đạo thống Chân Tiên lớn có số lượng Nguyên Anh nhiều như mưa mà lầm tưởng, bởi vì nếu đặt trên một ngôi sao, có lẽ trong số hàng tỉ sinh linh cũng chỉ có thể sinh ra ba người mà thôi, đó chính là lão tổ của một tộc nào đó. Trong vũ trụ có một câu nói như sau, Nguyên Anh tu luyện rất dễ, còn bước vào Hợp Đạo lại khó vô cùng. Diệp Thành quanh năm sống trong tiểu thế giới quần đảo Nam Ngọc, Vạn Độc Ma Quân mà anh nhìn thấy cũng có thể coi như một người tài giỏi, nhưng bởi vì thất bại trong quá trình phá Đan dựng Anh, nên chẳng những không độ kiếp thành công, mà còn chết vì hồn phi phách tán! Muốn tu thành Nguyên Anh cũng chẳng phải việc quá khó. Một tu sĩ chỉ cần có nghị lực, đủ tài nguyên tu luyện, có sư trưởng của giáo phái lớn bồi dưỡng, có pháp môn luyện khí cao cấp, đủ thiên phú tu tiên… như vậy thì mất khoảng tám trăm năm, kiểu gì cũng tu thành Nguyên Anh. Nhưng để tiến thêm một bước lên tới Hợp Đạo thì lại quá mức khó khăn. Có thể nói rằng, rất nhiều người không thể đi lên con đường Hợp Đạo, là vì họ đều được quyết định ngay từ khi bước vào cảnh giới Kim Đan. Cho dù là tu sĩ sở hữu Kim Đan thần phẩm, sau đó đột phá trở thành một thần tử ít ỏi trong hàng vạn người, nhưng trong số mười thần tử như thế, cũng chưa chắc đã có lấy một người tu thành Hợp Đạo. Ngay cả ở thế giới trung tâm Tinh Hà, Hợp Đạo cũng chính là người thống trị một phương, thực sự nhìn ra vũ trụ, thấu suốt Nhật Nguyệt Tinh Hà. Có vài vị Hợp Đạo ngang ngược phách lối đến mức chẳng hề coi đệ tử của các thánh địa cũng như khách đến từ các tiên tông khác ra gì. Khi đã trở thành Hợp Đạo, từ đó, vận mệnh sẽ do bản thân nắm giữ chứ không còn phụ thuộc vào ông trời nữa. Cho dù thánh địa, tiên tông các người lớn mạnh thật đấy, nhưng cùng lắm thì tôi né xa xa là được, hoặc chạy đến biên giới vũ trụ, tới một thế giới tinh hà nào đó, đột phá bình cảnh giữa hai cấp độ, âm thầm gia nhập Minh giới, Ma giới, thậm chí tự xây dựng một tiểu thế giới, rồi trốn vào đó làm Thần Sáng Thế. Vũ trụ rộng lớn như vậy, làm gì có ai có thể bắt được tôi chứ? Bởi thế mới nói, xét theo phương diện lý luận, bước tiến vào cảnh giới Nguyên Anh này cũng không quá khó. Đối với rất nhiều tu sĩ bình thường, để vào được cảnh giới Nguyên Anh là điều vô cùng khó. Nhưng Diệp Thành là tiên tôn chuyển thế, kiếp trước anh từng tái tạo Nguyên Anh tận hai lần, nền tảng hùng hậu đến mức có thể đạt tới cấp độ hợp nhất được ba loại thần tắc mà ngàn đời chưa từng xuất hiện. Đột phá Nguyên Anh đối với Diệp Thành, về mặt lý thuyết cũng chỉ đơn giản như ăn cơm, uống nước mà thôi. Nhưng tình huống hiện giờ hoàn toàn ngược lại. “Xoẹt…!” Từng luồng sấm chớp màu xanh hóa thành những con giao long sét sáng chói, bay lượn khắp bầu trời. Vô số luồng sét đang đánh vào người Diệp Thành, tạo thành rất nhiều vết tích pháp tắc trên cả Kim Đan lẫn thần hồn của anh, dường như đang muốn khảm chúng vào sâu trong thân thể. Đây là lôi kiếp bắt buộc phải vượt qua khi bước vào cảnh giới Nguyên Anh, để sức mạnh pháp tắc có thể khắc sâu trong thân thể và thần hồn, từ đó người độ kiếp có thể nắm giữ hoàn toàn một loại pháp tắc nào đó. Uy lực của sấm sét pháp tắc vô cùng khủng khiếp, không biết bao nhiêu tu sĩ đã bị đánh thành tro bụi. Thế nhưng với tam đại thần thể của mình, cho dù tăng lên gấp mười lần thì Diệp Thành cũng chẳng hề sợ hãi, chứ chút sấm sét cỏn con này chẳng đáng là bao. Nhưng cùng lúc ấy, anh cũng gặp phải cửa ải khó. Ánh sáng bao phủ quanh người anh vô cùng chói lọi, lôi điện vờn quang, luồng sáng lập lòe bất định, nhưng lại chậm chạp không tiến vào bước luyện thể pháp tắc. Lúc này, đôi mày của Diệp Thành nhíu chặt, dường như anh đang gặp phải vấn đề khó khăn nào đó. Diệp Thành đang cảm thấy rối rắm, bởi vì khi bước tới cảnh giới Nguyên Anh này, mỗi một người tu tiên đều phải lựa chọn con đường cho mình. “Con đường” ở đây chính là loại pháp tắc mà người đó chuẩn bị lựa chọn, để tiếp tục đi tới điểm đích. Nếu là một tu sĩ hệ Hỏa, công pháp thần thông họ tu luyện cả đời đều sẽ liên quan với lửa, tất nhiên người đó sẽ lựa chọn pháp tắc hệ Hỏa, như vậy sẽ có thể giúp ích cho công pháp và sức mạnh của bản thân, tạo thành hiệu quả trực tiếp nhất. Một ví dụ khác, đối với người chuyên tu luyện kiếm đạo, thứ mà họ khống chế tất nhiên sẽ là pháp tắc hệ Kiếm. Cũng có trường hợp đặc biệt hơn, ví dụ như đệ tử nhất thần tướng Băng Hà của thánh địa Lăng Tiêu, thứ pháp tắc mà lão lãnh hội chính là loại pháp tắc Hoàng Tuyền vô cùng hiếm hoi, thuộc về một trong những pháp tắc lớn mạnh, nó cũng tương tự như pháp tắc Luân Hồi, U Minh, Hắc Ám vậy.

Thậm chí có người còn đồng thời tu luyện nhiều loại công pháp, đồng thời nắm giữ đến mấy loại pháp tắc, tất nhiên thực lực lúc chiến đấu sẽ được gia tăng gấp bội.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất