Diệp Thành âm thầm đánh giá một cách thong thả.
Kim đan thần phẩm bình thường đột phá Nguyên Anh cùng lắm chỉ có thể nắm giữ một hai loại thần tắc mà thôi. Bốn loại thần tắc sẽ xứng danh là người đứng đầu tinh hà ngoại vực, dù là ở trung tâm Ngân Hà mà Diệp Thành biết, người có thể tu thành tám chín loại thần tắc cũng ít vô cùng. Còn thần đan vô thượng của anh, độ khó khi ngưng luyện pháp tắc lại càng cao. Kiếp trước, Diệp Thành tu lại hai lần, khi lên Nguyên Anh lần nữa cũng chỉ được năm loại pháp tắc. Lần này có thể ngưng tụ toàn bộ chín loại pháp tắc trong một lần, mặc dù vô cùng miễn cưỡng, thậm chí phải trả cái giá xác thịt nứt ra chín lần liên tiếp, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí tổn thương nặng, nhưng chung quy cũng một bước thành công, không cần phải rắc rối đi lĩnh hội, ngưng luyện từng loại pháp tắc của thần nữa. Đây là những gì anh tích lũy được khi sống lại mấy chục năm nay, từng bước cẩn trọng chắc chắn, từ từ thể hiện ra, đạt đến độ cao trước nay chưa từng có. “Nhưng… đây chỉ là tiêu chuẩn ở vũ trụ loài người”, Diệp Thành than thở. Người tu chân ở nhân gian thường chỉ chú trọng vào một loại, luyện khí là luyện khí, luyện thể là luyện thể, luyện thần là luyện thần. Dù sao cũng ít có ai có thể kiêm ba thứ cùng lúc, tu luyện cả ba đến đỉnh cao. Tinh lực và tài nguyên tiêu tốn vào chuyện này quả thật quá nhiều. Cái khác không nói, Diệp Thành ngưng luyện ba thần thể đã tốn không biết bao nhiêu tài nguyên. Nếu không phải anh nhiều lần đi sâu vào nơi nguy hiểm, khiêu chiến với các tông môn đỉnh cấp, lấy được bảo bối tích lũy hàng vạn năm của người ta thì hoàn toàn không thể tu thành. Người tu chân bình thường nào có cách làm xa xỉ như vậy. Chỉ riêng một ít tiên khí mà anh lấy được trong giếng Ma Linh Tạo Hóa đã có thể bán đấu giá trong vũ trụ rất cao, thậm chí mua một phôi tiên bảo cũng còn dư dả, ngay cả Chân Tiên Hợp Đạo nhìn thấy cũng đỏ mắt. Tất nhiên phải là tiên tông đỉnh cấp hoặc là thánh địa cổ xưa mới có khả năng đồng thời tu luyện cả ba. “Mình có thể ngưng tụ Cửu Thần Linh Lung Anh là đã vượt trên các thiên tài đương thời, căn cơ cực kỳ sâu dày. Ngoài những kẻ quái vật thiên phú trời cho và những người thể chất chí cường ra, hầu như không ai có căn cơ hơn mình. Tiếc rằng đây chỉ là tiêu chuẩn của nhân gian…” Diệp Thành lại không hài lòng, thở dài than ngắn. Anh nhớ năm xưa, tại một nơi gần với Thần giới, anh từng đọc được một đoạn văn ghi lại cấp bậc tu hành ở Thần giới trên tấm bia cổ vĩ đại, trong đó có một đoạn mà anh vẫn nhớ rõ như in. “Cái gọi là thần thể, thần anh, thần hồn đều phải đến cấp bậc Nguyên Anh từ đó ba thứ hợp làm một, bùng nổ thần lực vô biên. Cái gọi là một nguyên sức mạnh chính là khởi đầu của việc tu hành…” “‘Một nguyên sức mạnh’ ở đây là chỉ, sức mạnh căn bản nhất mà một sinh mạng của Thần giới có được khi tu luyện đến giai đoạn Nguyên Anh, tinh khí thần hợp làm một. Nghe nói người tu chân ở Thần giới còn lấy đó làm cơ sở, biên chế ra một bộ quy tắc sức mạnh tương ứng, cấp bậc nào sở hữu bao nhiêu bao nhiêu nguyên sức mạnh”. Đương nhiên, số trị sức mạnh chỉ là con số, khi chiến đấu thật sự sẽ biến hóa khôn lường, không phải chỉ mấy con số đơn thuần là có thể quyết định thắng thua. Phép thần thông, pháp thuật, bảo vật, trận pháp, phù chú, võ đạo, thậm chí là ý thức chiến đấu đều ảnh hưởng đến thời khắc thắng thua cuối cùng. Nếu lấy sức mạnh thuần túy để tính, ở kiếp trước, người có số trị sức mạnh cao nhất không phải Diệp Thành, nhưng lại chỉ có một mình anh bước lên đỉnh vũ trụ, cúi xuống nhìn vạn giới. “Nhưng ‘một nguyên sức mạnh’ này quả thật là con số cơ bản. Có được sức mạnh này mới được xem là có chỗ đứng ở vũ trụ, thậm chí khi hành tẩu qua các thế giới lớn, đi xuyên con đường qua hai giới, ngao du không gian hỗn độn cũng không bị gió bão không gian xé thành mảnh vụn. Nghe nói ở Thần giới, chỉ khi nào sở hữu ‘một nguyên sức mạnh’ mới được xem là người tu chân chân chính, tương lai có hi vọng trường sinh, giống như một con dã thú đã trưởng thành”. Diệp Thành suy nghĩ, một nguyên sức mạnh có nhiều loại phép thần thông mạnh mẽ, không phải là chỉ số sức mạnh đơn thuần. Trên bia cổ chỉ miêu tả một câu bâng quơ: “Tu thành một nguyên sức mạnh, có thể đè ép Chân Tiên hạ giới!” Hợp Đạo khó như lên trời. Dù là ở kiếp trước, lúc Diệp Thành bước vào cấp bậc Nguyên Anh cũng không dám phát ngôn rằng mình có thể địch lại Hợp Đạo. Vậy mà một nguyên sức mạnh đã có thể đè ép Hợp Đạo, đó phải là sức mạnh đáng sợ đến thế nào? Diệp Thành nội thị, phát hiện dù thần anh của mình đã đại thành, nắm giữ chín loại pháp tắc của thần, uy lực vô cùng đáng sợ, nhưng tài nguyên trong đại điện Tề Thiên hoàn toàn không đủ để thần thể và thần hồn của anh cũng tiến đến cảnh giới Nguyên Anh. Nói đơn giản thì lúc này, anh chỉ có thần anh đạt đến cấp Nguyên Anh theo tiêu chuẩn Thần giới, còn thân thể và linh hồn vẫn thuộc về cấp bậc Xuất Khiếu. “Thần anh cấp Nguyên Anh, xác thịt và thần hồn cấp Xuất Khiếu. Nói vậy là sức mạnh của mình chỉ có thể tính là ‘nửa nguyên sức mạnh’ mà thôi?”, Diệp Thành nhíu mày. Tiên khí trong đại điện Tề Thiên quá ít, Diệp Thành vốn định sưu tập thêm một ít tài nguyên, một hai năm sau tiến ra ngoài tinh vực bị lãng quên rồi mới chứng đạo Nguyên Anh. Bây giờ trước sự uy hiếp của đại giáo biển sao, anh không thể không chứng đạo sớm, cuối cùng là quá vội vã, lần này đột phá Nguyên Anh chỉ có thể tính là tiến cấp một nửa. “Nhưng mà, nửa nguyên sức mạnh thì là nửa nguyên, với sự thần thông của Diệp Thành này, mình không tin ở tinh vực bị quên lãng có ai có thể đỡ được một đòn nửa nguyên của mình”, chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã điều chỉnh được tâm trạng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt. Khoảng thời gian sau đó, Diệp Thành vẫn ngồi khoanh chân trong đại điện, thu thập một ít tiên khí dự phòng, đồng thời trở về luyện lại phép thần thông. Sự huyền bí và sức mạnh của thần anh vượt ngoài dự liệu của Diệp Thành. Các loại pháp thuật thần thông như Bách Niệm Thành Binh, lửa thần Chu Tước, Hải Hoàng Quân Lâm mà anh tu luyện trong kiếp này, bây giờ dưới sự thúc đẩy của thần anh lại lộ rõ uy lực hoàn toàn khác, thậm chí cả chân nguyên cũng xảy ra biến hóa kì diệu, khiến Diệp Thành không ngờ tới. Đại lễ phong tiên càng lúc càng gần, cả Địa Cầu thậm chí là tinh hà ngoại vực đều như sắp có mưa bão, mây gió xao động. Lúc này trên Địa Cầu, từ khi Tam Thần Tử Tô Ma của Vô Cực Tông xuống đến đây đã qua gần nửa năm, đại lễ phong tiên cũng sắp đến ngày cử hành. Bấy giờ, con người ở Địa Cầu mới phát hiện, vũ trụ mà bọn họ đang sống lại đông đúc đến thế. Không tính đến các ngôi sao tổ dị tộc, chỉ riêng các ngôi sao tu luyện ở tinh vực bị lãng quên cũng đã lên đến con số mấy chục. Mỗi một ngôi sao ít nhất có một tu sĩ Nguyên Anh xuống, còn mang theo nhiều đệ tử Kim Đan và Xuất Khiếu đến đây. Khắp Tô Bắc đã bị biển người lấp đầy từ lâu. Nhóm Aokawa Sakura và Thẩm Minh Nhan cấp tốc thu xếp cho những tu sĩ ngoại vực này phân tán đến tỉnh Tô Nam và Giang Thành. Dù vậy nhưng vẫn còn rất đông người. Đây là đại lễ phong tiên đầu tiên trong mười vạn năm nay ở tinh vực bị lãng quên, người tu chân của các ngôi sao đều rất tò mò, chỉ cần đường trời thông nhau là bất chấp tất cả mà chạy đến đây. Hiện nay, người Tô Bắc đi trên đường thỉnh thoảng lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc áo lông vũ đỏ tươi ngồi trên chim lửa khổng lồ cao hai ba trượng; hoặc là người dị tộc nước da ngăm đen, hai mắt xanh biếc, giọng nói khàn khàn; hoặc là cao thủ Hải tộc da màu xanh nước biển, bao bọc trong một bong bóng nước cực lớn. Bất kể là người của tinh vực bị lãng quên từng đầu quân cho tinh hà ngoại vực hay là tám đại dị tộc, sau khi những Nguyên Anh đầu sỏ gây tội kia bị chém đầu, Diệp Thành không đuổi tận giết tuyệt, vẫn cho phép họ đến Địa Cầu tham dự lễ. Nhưng đám người này phải tuân theo quy tắc của phái Sương Diệp, hễ có người dám cậy mạnh ăn hiếp loài người sẽ giết không tha.Diệp Thành âm thầm đánh giá một cách thong thả.