Trên thực tế, đám dị tộc này cũng không ai dám nuôi lòng phản kháng. Diệp Thành đã có đại thế, một phân thân cũng có thể chém chết Thần Tử Tô Ma, sao bọn họ còn dám phản kháng?
Ngày nay, dị tộc trên khắp Địa Cầu đều run rẩy dưới sự uy hiếp của Diệp Thành. Theo thời gian trôi qua, đại lễ phong tiên càng lúc càng gần, Địa Cầu cũng lọt vào biển hoan lạc. … Tỉnh Tô Bắc, trong một biệt thự cách núi Hoành Lan không xa. Nơi này địa thế hẻo lánh, hiếm có dấu chân người, cửa riêng sân riêng. Một cô gái vóc người mảnh mai duyên dáng, bước chân rón rén, chính là Bạch Tiểu Huyên. Từ khi mất đi chỗ dựa, Yên Kinh không chứa nổi nhà họ Bạch nữa, Bạch Tiểu Huyên chỉ đành nấp ở đây. Trong lòng cô ta vốn còn cất giấu một tia hi vọng, mong rằng Diệp Thành có thể nể tình cảm quá khứ mà cứu vớt mình. Nhưng sự thật tàn khốc, lâu nay Bạch Tiểu Huyên thậm chí còn chưa lên núi Hoành Lan một lần. “Hừ, tôi không cần anh nữa, Diệp Thành. Anh cứ đợi bị hủy diệt cùng với phái Sương Diệp của anh đi, bà đây đã tìm được lối thoát tốt hơn rồi!” Bạch Tiểu Huyên đi đến trước cửa, vẻ mặt nghiêm túc, hít sâu vào một hơi. Cô ta đẩy cửa sân ra, chợt nhìn thấy một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, đứng ngạo nghễ giữa sân. Lão ta nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại mà nói: “Con về rồi à, đã thu xếp cho mình xong chưa?” Bạch Tiểu Huyên lộ vẻ cung kính, đây là ân nhân đã giúp cô ta cứu mẹ mình ra, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh, cứu được Tất Tịnh Hồng ngay dưới mí mắt của Tần Sương và Long Đằng mà không ai phát hiện ra. Người như vậy chịu thu mình là đệ tử đúng là phúc ba đời. “Đệ tử đã tuân theo ý chỉ của sư phụ, đã chào tạm biệt bố, nói là sẽ đi xa ba năm”. Bạch Tiểu Huyên cung kính khom lưng, trong mắt bỗng lướt qua vẻ chần chừ: “Sư phụ, lẽ nào không dẫn theo bố mẹ con đi cùng thật sao? Đệ tử thật sự không nhẫn tâm nhìn ông ấy chết”. “Bố mẹ con là thân thể người phàm, vốn dĩ không đưa theo được, bọn họ không thể chịu nổi khi du hành qua các vì sao”, người đàn ông áo đen chậm rãi lắc đầu. Bạch Tiểu Huyên biết người sư phụ thần bí của mình thần thông quảng đại, thủ đoạn không thể lường được. Cái khác không nói, từ khi cô ta bái người này làm sư phụ, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, tu vi của cô ta đã tăng lên ba bậc, thủ đoạn này thật sự kì diệu vô cùng. Càng không cần nói đến sư phụ của cô ta ở Tô Bắc lâu như vậy, thế mà phân thân của Diệp Thành đang trấn thủ núi Hoành Lan vẫn không phát giác được người đàn ông áo đen ở gần trong gang tấc này. Điều này chứng tỏ bản lĩnh của sư phụ cô ta chí ít không thua kém Diệp Thành. “Dù đệ tử có thù với Diệp Thành, song cũng biết tu vi của anh ta vô cùng đáng sợ. Ngay cả Tam Thần Tử Tô Ma của Vô Cực Tông cũng không phải đối thủ của anh ta kia mà. Anh ta thật sự không chống đỡ nổi kiếp nạn này sao?” Bạch Tiểu Huyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy can đảm nói. “Hừ!” Vẻ mặt người đàn ông trung niên áo đen trở nên lạnh lùng, hừ một tiếng không nặng không nhẹ. Ngay tức khắc, trong sân biệt thự vốn là thế giới ấm áp đầy hương xuân, ánh nắng chan hòa, thoáng chốc lại giảm nhiệt độ. Ngay cả nguyên khí trong không khí cũng đóng băng, một gốc linh thụ cao mười trượng trồng trong sân bỗng chốc héo tàn, hóa thành cành khô đen kịt. Bạch Tiểu Huyên bị uy áp đáng sợ đó dọa cho quỳ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy. Điều khiến người ta kinh ngạc là ngoài sân vẫn là gió xuân mười dặm, dòng người qua lại, dường như không hề phát hiện chuyện trong sân. Phân thân của Diệp Thành trấn thủ núi Hoành Lan đang nhắm mắt tiềm tu cũng nhìn như không thấy cảnh tượng dưới chân núi. “Sư… Sư phụ bớt giận”. Lần đầu tiên Bạch Tiểu Huyên chân chính thấy được uy nghiêm của người đàn ông áo đen, chỉ cảm thấy lão ta như một Thần Ma đội trời đạp đất, hai mắt ẩn chứa uy nghiêm vô tận, thậm chí không cần sử dụng đến một ngón tay út, chỉ cần thổi một hơi là có thể nghiền nát cô ta một cách dễ dàng. Tu vi Tiên Thiên đỉnh phong ở trước mặt người đàn ông này còn không bằng một con kiến. “Sư phụ của mình rốt cuộc là người thế nào? Cảm giác còn mạnh hơn Diệp Thành”, trong lòng Bạch Tiểu Huyên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. “Đứng lên đi”. Người đàn ông áo đen nguôi giận, đợi Bạch Tiểu Huyên run rẩy đứng dậy, lão ta mới chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Con chỉ là một cô gái bình thường ở ngôi sao này, căn bản không biết sự đáng sợ của những đạo thống Chân Tiên ở sâu trong biển sao. Tô Ma sao? Ha ha, tuy cậu ta là Thần Tử, nhưng trong Vô Cực Tông, cậu ta còn không chen nổi vào top mười, thậm chí là top hai mươi, top ba mươi”. “Hả?”, Bạch Tiểu Huyên ngạc nhiên. Người đàn ông áo đen lắc đầu, cười khẩy nói: “Một đạo thống Chân Tiên có thể đứng ngạo nghễ trên trời sao, thống trị một tinh vực phải đáng sợ đến thế nào? Cách ba nghìn năm lại có một đời Thần Tử, chỉ riêng những Thần Tử còn sống, ở Vô Cực Tông đã có đến năm đời. Tô Ma chỉ là một trong những Thần Tử đời thứ năm mà thôi”. “Càng không cần nói đến những lão quái vật tuy chưa tu thành kim đan thần phẩm, nhưng lại có tư chất tuyệt thế, tu hành vô cùng lâu dài, thậm chí đã tiếp cận với cảnh giới Hợp Đạo. Nghe nói ở ngôi sao tổ sơn môn Vô Cực Tông còn có Thái thượng trưởng lão đã sống năm vạn năm, cách Hợp Đạo chỉ có nửa bước chân. Một khi bước được nửa bước chân đó vào thì có thể tiến lên đỉnh Hợp Đạo”. “Càng không cần nhắc đến mỗi đại giáo Chân Tiên đều có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ Xuất Khiếu, Nguyên Anh. Địa Cầu chỉ là một ngôi sao bình thường, Diệp Thành có mạnh đến đâu, một mình cậu ta có thể địch lại thiên quân vạn mã hay sao?” Nói đến đây, người đàn ông áo đen quay lại: “Nếu ta nói với con, bây giờ bên ngoài hệ Mặt Trời có đại quân tập hợp hơn mười vạn Kim Đan, hơn vạn Chân Quân, mấy trăm Nguyên Anh, đại trưởng lão và Thần Tử của các giáo có không dưới mười mấy người xuống đây, chỉ đợi đến đại lễ phong tiên sẽ đánh tan Địa Cầu thành mảnh vụn. Con còn có lòng tin rằng Diệp Thành sẽ ngăn chặn được hay không?” “Chuyện này…”, Bạch Tiểu Huyên không nói nên lời. Tuy cô ta rất ghét Diệp Thành, nhưng từ đáy lòng lại hi vọng Diệp Thành có thể vượt qua được kiếp nạn này. Suy cho cùng, nếu Diệp Thành thất bại, e rằng cả Địa Cầu sẽ bị tàn sát, bố mẹ cô ta cũng khó tránh khỏi. Nhưng Bạch Tiểu Huyên lại đau đớn phát hiện, nếu đúng như những gì người đàn ông áo đen nói thì đừng bảo là Diệp Thành, dù cho cả Địa Cầu cùng hợp sức cũng không chống đỡ được một đòn của đại quân ùn ùn kéo đến này. “Sư phụ, cả người cũng không có cách nào giúp Địa Cầu sao?”, Bạch Tiểu Huyên cố gắng lần cuối. Tuy cô ta không biết sư phụ mình lai lịch thế nào, nhưng lại mơ hồ biết được lão ta tên Nam Tuyệt. Mười mấy năm trước lão ta đột nhiên xuất hiện ở tinh hà ngoại vực, từng một mình cầm kiếm giết vào Trường Sinh Giáo, đánh bại liên tiếp bảy đại trưởng lão, cuối cùng kinh động đến một vị Chân Tiên của Trường Sinh Giáo ra tay, mới làm lão ta bị thương phải rút về. Ở sâu trong biển sao, lão ta có danh hiệu là “Thiên Lôi Giao Vương”. Mặc dù Nam Tuyệt bị thương nặng, nhưng sống sót khỏi tay Chân Tiên trở về đã đủ để vang danh biển sao, xếp vào hàng ngũ những người mạnh nhất cảnh giới dưới Hợp Đạo.