So ra, các tu sĩ Nguyên Anh trong chính điện Sương Diệp không chỉ khiếp sợ mà còn kinh hãi. Trong mắt bọn họ, uy nghiêm của Diệp Thành chẳng khác gì núi cao biển lớn, trên người anh ngập tràn một luồng khí tức thần thánh khác biệt với mọi người, dường như đã hòa thành một thể với cả trời đất này, chẳng khác gì tiên Phật cửu thiên hạ phàm, là chúa tể của vũ trụ nhật nguyệt.
“Lẽ nào được phong Chân Tiên thì thực sự có thể nhận được sự ủng hộ to lớn của trời đất sao?”, ngay cả Thiên Huệ lão tổ cũng sửng sốt.
Chỉ nửa năm không gặp, khí tức của Diệp Thành đã thâm sâu hơn trước kia quá quá nhiều, cho dù là Nguyên Anh mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đong đếm được.
Nhưng bọn họ không biết, thực ra chân thân của Diệp Thành đã tu thành Nguyên Anh, dẫn đến phân thân cũng tiến hóa, đương nhiên là cộng hưởng với pháp tắc của cả trời đất. Nếu bây giờ Thần Tử Tô Ma vẫn còn ở đây, thậm chí Cửu Khiếu Thần Anh không cần phải thi triển Thần Mộc Vương Đỉnh, chỉ cần một đòn là có thể chém hắn thành hai nửa.
“Chân Tiên đã trở về, đại lễ chính thức bắt đầu”.
Người phụ trách dẫn chương trình là Bạch Phượng lão tổ đến từ Bồng Lai Tiên Sơn nghìn dặm xa xôi.
Sau khi nghe tin Diệp Thành trở về, gần như Tông chủ của các đại thiên tông đều có mặt, lần lượt đến bái kiến Diệp Chân Tiên, đồng thời cũng bày tỏ muốn quay lại Địa Cầu, tề tựu dưới trướng Sương Diệp.
Đối với đám người thấy tình hình không ổn liền chuồn trước, phát hiện Diệp Thành sắp thành Chân Tiên lại sấn sổ tới này, phái Sương Diệp khinh bỉ từ tận đáy lòng, nhưng ít nhất đám người này cũng có vai trò làm tấm gương sáng, nên vẫn để họ đến.
Bây giờ Minh Sương đã tu lại thành Xuất Khiếu đỉnh phong, với kim đan thần phẩm, cô ấy đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ mới của tinh vực bị lãng quên. Cả người Minh Sương bao trùm trong hỗn độn, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện như trích tiên, thu hút ánh nhìn của vô số Nguyên Anh, nhưng cô ấy chỉ lặng yên nhìn Diệp Thành.
Vừa xa cách đã hai ba năm, hiện giờ Diệp Thành đã trở thành người chém chết Thần Tử đại giáo ngoại vực, sắp bước lên vị trí Chân Tiên.
Còn cô ấy vẫn bị vây khốn dưới Nguyên Anh, đây là lần đầu tiên Minh Sương cảm thấy khoảng cách giữa mình với Diệp Thành là một lạch trời xa xôi như vậy, gần như không thể vượt qua, có lẽ mất cả đời cũng không thể đuổi kịp.
Không chỉ cô ấy, mà lão tổ của các đại thiên tông cũng nghĩ như vậy.
Diệp Thành lúc này đã trở nên vô cùng thâm sâu, giống như một đầm nước sâu đến mức không thể đo được.
Mọi người của tông môn Thượng cổ, bao gồm cả các bô lão Hoa tộc đều kích động đến mức toàn thân run rẩy.
“Bao nhiêu năm rồi, từ khi Hiên Viên Đại Đế mất tích, đã chục triệu năm trôi qua, cuối cùng Hoa tộc ta cũng chờ được ngày một Chân Tiên nữa xuất thế”.
Mấy vị trưởng lão còn sống nước mắt giàn giụa.
Mấy người Tần Sương tuy cũng kích động, nhưng họ không bị sỉ nhục một cách khắc cốt ghi tâm như các trưởng lão Hoa tộc. Các trưởng lão Hoa tộc quả thực đã đi từ thời kỳ tăm tối ra, năm xưa trong tông môn Thượng cổ, ngay cả một Nam Ly nhỏ bé cũng dám đè đầu cưỡi cổ Hoa tộc, còn đe dọa sẽ tiêu diệt cả Hoa tộc.
“Mời các trưởng lão đứng về phía tay trái của tôi”.
Diệp Thành nhìn thấy bọn họ liền lên tiếng, bảo mấy trưởng lão còn sống của Hoa tộc đứng bên cạnh anh.
Gần trăm tu sĩ Nguyên Anh trong đại điện tuy sửng sốt, nhưng không ai mở miệng phản bác. Đây là vinh quang mà bọn họ nên có. Thế là, dưới sự chứng kiến của mấy tỷ người, mấy trưởng lão còn sống run lẩy bẩy bước đến bên cạnh Diệp Thành nhờ sự dìu đỡ của ba cô gái Tiết Mộng Ngưng, Tô Như Sương và Thu Linh Nhi. Sống lưng họ thẳng tắp, đối mặt với cái nhìn chăm chú của Địa Cầu và vô số cường giả.
Đại trưởng lão mạnh nhất trong số bọn họ chỉ mới là tu vi Kim Đan đỉnh phong, nhưng không ai nghĩ rằng bọn họ không xứng đáng đứng ở đó.
Một Chân Tiên quật khởi chính là sự chấn hưng của một thế gia, một tông môn, một chủng tộc.
Nhất là khi Diệp Thành còn trẻ như vậy, còn chưa đến năm mươi tuổi. Nếu anh đột phá Hợp Đạo thì có thể sống thêm mười vạn năm nữa. Trong lòng rất nhiều người bỗng có dự đoán, sợ là tương lai vô số năm sau, bọn họ, cùng với con, cháu, thậm chí là chắt chút chít của bọn họ sẽ phải sống dưới ách thống trị của Diệp Thành và phái Sương Diệp.
“Không chọc vào được, thực sự là không chọc vào được”.
Thiên Huệ lão tổ chậm rãi lắc đầu, đại thế của Diệp Thành đã vững, mạch Thiên Huệ của lão không thể trả thù được nữa rồi.
Lúc này, dưới sự chỉ huy của Bạch Phượng lão tổ, buổi đại lễ chính thức bắt đầu, từng lễ nghi cổ xưa được tiến hành theo đúng tiến trình. Nửa ngày trôi qua nhanh chóng, không xảy ra bất cứ sơ sót và vấn đề gì.
Đến mục cuối cùng, khi chuẩn bị đăng cơ chức vị Chân Tiên.
Bạch Phượng lên tiếng hỏi theo thông lệ:
“Có ai còn dị nghị với chức vị này của Diệp Chân Tiên không?”
Vốn lão ta tưởng rằng đây chỉ là một câu hỏi mang tính tượng trưng, cả Tần Sương, Aokawa Sakura và hơn trăm Nguyên Anh trong điện đều nghĩ như vậy. Dù sao đại thế của Diệp Thành đã vững, chèn ép các tinh hệ lớn, ai dám có mắt không tròng, chán sống khiêu khích Diệp Thành chứ?