"Lộp bộp lộp bộp!"
Lúc này, Vân Lam trước giờ luôn hết sức bình tĩnh, Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt cũng toàn thân run rẩy.
Trong nháy mắt đánh may chuẩn tiên bảo, một đòn giết Thần Tử, tiện tay trấn áp thần phù. Uy năng Diệp Thành thể hiện đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ, dù trong đạo thống Chân Tiên cũng chỉ có lác đác vài người làm được.
Thậm chí trong ấn tượng của bọn họ, hiện tại bóng dáng của Diệp Thành thấp thoáng vài phần tương tự với vài vị Chân Tiên đứng ngạo nghễ giữa biển sao.
"Đừng... đừng giết ta, ta là đại Thần Tử Kim Ô Môn, là hậu duệ trực thuộc của Kim Ô Chân Tiên. Nếu giết ta, toàn bộ biển sao, thậm chí tinh hà ngoại vực, không ai dám che chở cho cậu".
"Diệp Thành, không, Diệp Chân Tiên, ta đồng ý sau khi trở về nhất định sẽ khuyên các đại giáo dừng tay, tuyệt đối không bước chân vào hành tinh bị lãng quên nữa... không, không đặt chân vào hệ ngân hà nửa bước, ta thề, ta thề với danh nghĩa tổ tiên!"
Vân Lam vội vàng kêu.
Đôi mắt của mấy vị thần tướng đầy bi ai, đây đường đường là đại Thần Tử Kim Ô Môn mà lại khom lưng khuỵu gối với thổ dân nhỏ bé ở hành tinh bị lãng quên. Thậm chí có trưởng lão Nguyên Anh quỳ xuống đất đau xót gào thét, Kim Ô Môn hoành hành trong trời sao mấy trăm ngàn năm, đã bao giờ nhục nhã như vậy đâu.
"Muộn rồi!"
Diệp Thành giẫm chân xuống, đôi như chân thần của Cự Linh Thần đè bẹp Vân Lam đang định chống cự, ngay cả chiến xa hắn ngồi và hỏa phượng chín cánh cũng đều bị đè bẹp thành bánh thịt.
"Từ khi các giáo phái ở tinh hà ngoại vực tàn sát phái Sương Diệp của ta, thù này đã kết. Không chỉ vậy, một ngày nào đó bổn tôn sẽ đến tinh hà ngoại vực, thanh toán món nợ máu này!"
Giây phút đó, toàn bộ vũ trụ chỉ còn lại giọng nói lạnh như băng của Diệp Thành.
Trên trời dưới đất, tất cả tu sĩ, bao gồm Nguyên Anh ngoại vực, các trưởng lão, Thần Tử còn sống là Thần Tử Diệt Tận, thậm chí vô số kẻ từng có ý đồ ra tay với Diệp Thành đều cực kỳ sững sờ, chấn động.
...
Trong vũ trụ mênh mông hiu quạnh, trường phong lạnh như băng rít gào, năng lượng bức xạ phong bạo mạnh mẽ cuốn bay tất cả. Mà ngoài địa cầu, trên trời cao cách vài nghìn km, vô số chân tay cụt phủ kín toàn bộ trời sao.
Giờ đây, liên quân đạo thống Chân Tiên cuồn cuộn kéo đến, bảy vị Thần Tử, mấy trăm trưởng lão thần tướng cùng một trăm ngàn Kim Đan bị tiêu diệt hết. Một trăm ngàn Kim Đan bị giết sạch, các trưởng lão thần tướng chỉ còn lác đác mấy người, Thần Tử thì chỉ có một mình Thần Tử Diệt Tận còn sống.
Vô số người địa cầu bình tĩnh ngẩng đầu chứng kiến thời khắc này.
Dù mắt họ không thể nhìn thấy cảnh tượng cụ thể ở ngoài bầu trời nhưng qua kính viễn vọng vũ trụ, vệ tinh, ảnh mơ hồ thỉnh thoảng lại truyền về, lời giải thích của lão tổ Thiên Huệ và Ma La, ai cũng biết liên quân đạo thống Chân Tiên xong đời rồi.
"Cứ thế đã tiêu diệt à?"
Rất nhiều tu sĩ ngoại vực đến giờ vẫn không dám tin, bọn họ là người hiểu rõ sự mạnh mẽ và nội tình của đạo thống Chân Tiên nhất.
"Cho dù không tiêu diệt, sau trận chiến này bọn họ cũng thương cân động cốt. E rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể đến nữa!"
Tu sĩ hệ ngân hà lặng lẽ nói. Trong đại điện Sương Diệp, tất cả tu sĩ tới dự lễ đều im lặng.
Ai cũng hiểu, khi quân viễn chinh bị tiêu diệt, một vị bá chủ mới sẽ nổi tiếng trong trời sao. Anh không chỉ xưng bá địa cầu và hệ ngân hà mà còn quân lâm toàn bộ hành tinh bị lãng quên.
Cũng giống như những người như Lăng Tiêu Chân Tiên năm đó, uy danh vang dội khắp bốn bể, tắm mình trong vinh quang, hào quang tỏa tới hàng tỉ trượng. Mà phái Sương Diệp và nhà họ Diệp cũng sắp vụt lên, trở thành tông môn và thế gia thần thánh, mạnh mẽ nhất trong hành tinh bị lãng quên, sừng sững thống trị ngàn năm, vạn năm!
"Quả là khiến người ta hâm mộ!"
Minh Sương ngẩng đầu nhìn về phía ngoài nền trời, trong mắt tràn đầy hâm mộ, khâm phục.
Không chỉ cô ấy, rất nhiều Nguyên Anh, tu sĩ ngoại vực và đám người Bạch Vân Thường cũng ngẩng đầu nhìn về hư không. Ở đó có thân hình được bao trùm trong tiên quang vô tận. Anh ngạo nghễ đứng trong trời sao vũ trụ như thần linh giáng thế.
Chỉ có Trùng Lâu dù vui mừng nhưng trong mắt vẫn thoáng qua vẻ nghi ngờ.
Nó đến từ ngoại vực Tinh Hà, từng giao thủ với đạo thống Chân Tiên vài lần nên đương nhiên biết rõ nội tình của những đại giáo này. Theo lẽ thường, những đạo thống Chân Tiên kia không nên chỉ chuẩn bị một lá bài chứ, sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực, tính toán của các giáo chủ ngoại vực nông cạn vậy ư?
...
Lúc này, Nam Tuyệt dẫn Bạch Tiểu Huyên đáp xuống mặt trăng. Lão ta phất tay bố trí pháp trận, triệu hồi phi thuyền hoàng kim hoa lệ rực rỡ tới. Hai người được bao phủ trong ánh sáng hoàng kim vô tận rồi rơi vào trong đó.
"Sư phụ, cứ kết thúc vậy ư?"
Bạch Tiểu Huyên quay đầu. Cô ta gần như tận mắt nhìn thấy Diệp Thành từng bước càn quét, đại sát tứ phương, điều khiển mười nghìn đại quân, giẫm bảy đại Thần Tử dưới chân thế nào.
Phong thái và sức mạnh vô địch ấy khiến cô ta dù có định kiến, căm thù Diệp Thành tận xương tủy cũng không khỏi run rẩy. Diệp Thành mạnh mẽ như vậy, đồng nghĩa với việc Địa Cầu được cứu ư?
Cô ta vui mừng quay đầu nhìn thì phát hiện sắc mặt của Nam Tuyệt lúc này còn trầm trọng hơn trước mười lần.
"Sư phụ?", Bạch Tiểu Huyên kinh ngạc.
"Thằng nhãi này gây họa lớn rồi, là mối họa lớn chân chính. Nó đã chọc thủng trời, chọc giận bọn họ!"
Nam Tuyệt cúi đầu, nhanh chóng nói.
"Chúng ta lập tức rời khỏi đây, nơi này sắp biến thành chiến trường Tu La chân chính. Nếu không đến lúc đó, ngay cả sư phụ cũng không thể giữ mạng được. Hắn sẽ phải chứng kiến nội tình và thực lực thực sự của đạo thống Chân Tiên. Đó không phải chuyện một cường giả có thể chống lại, Địa Cầu không còn đường cứu nữa rồi”.
Nói xong, lão ta nhanh chóng điều khiển phi thuyền bay về nơi sâu thẳm trong vũ trụ. Nam Tuyệt vừa điều khiển phi thuyền vừa khẽ nói.
Sau đó, mặt Bạch Tiểu Huyên thoáng chốc đã biến sắc, tựa như cô ta nghe thấy chuyện khó tin nào đó.
Lúc này, không chỉ Nam Tuyệt, rất nhiều tán tu vốn xem kịch trên Địa Cầu cũng thay đổi sắc mặt. Bọn họ điên cuồng đưa đồ đệ và đồ tôn ở Địa Cầu liều mạng bỏ chạy tới trời sao. Dường như nếu không chạy trốn sẽ muộn, sẽ gặp phải đại nạn kinh thiên động địa vậy.