"Tiếp!"
Diệp Thành quát khẽ một tiếng, nhát đao thứ hai lại chém ra.
Chiêu thứ hai của Thần Lôi Khai Thiên Đao!
"Soạt soạt soạt!"
Tựa như tuyệt thế Tiên Vương trong vũ trụ thuở hồng hoang chém một nhát đao rạch ròi trời và đất, ngày và đêm, tạo ra âm dương vạn vật, thanh khí dâng lên làm tiên, địa khí hạ xuống làm khí đục, mang theo ánh sáng chói lòa, thêm cả sự đóng góp của tiên binh thì càng sắc bén đến cực điểm.
"Rắc rắc!"
Tiên kiếm Long Diệu không thể ngăn cản, bên ngoài cơ thể Vân Cực hiện lên mười mấy món pháp bảo, có la bàn đồng cổ xưa, có đỉnh lớn màu vàng kim trông vô cùng kỳ lạ, có cây quyền trượng có khắc vô số dị tộc thần linh...
Từng món đều là pháp bảo phòng ngự hoặc bảo vệ tính mạng, chúng lơ lửng trên không trung biến thành từng lớp ánh sáng, ngăn cản đòn này của Diệp Thành. Cuối cùng khi một đợt tiếng rắc rắc vang lên mới miễn cưỡng ngăn được.
"Diệp Thành, cậu định đấu với Kim Ô Môn chúng tôi đến mức một sống một còn sao?", Vân Cực tức giận nói.
Nhưng Vân Cực còn chưa kịp nghỉ xả hơi thì nhát đao thứ ba của Diệp Thành đã chém đến.
"Chiêu thứ ba của Thần Lôi Khai Thiên Đao!"
Thần Lôi Khai Thiên Đao, chiêu sau còn mạnh hơn chiêu trước, mất đi tiên kiếm Long Diệu và các pháp bảo phòng ngự quanh thân, Vân Cực không thể chống đỡ được nữa, bị một đao chém thành hai nửa. Nếu không phải lúc nguy cấp có một thần phù đột nhiên hiện ra tỏa ra ánh sáng chặn lấy đao xé rách hư không của Diệp Thành thì Vân Cực đã chết rồi.
Tiếc là thần phù này dưới nhát đao của Diệp Thành cũng nhanh chóng bị đốt cháy, không còn gì cả.
Lúc đã tung ra hết những con át chủ bài mà chỉ chặn được ba nhát đao của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại sắp tung ra nhát thứ tư, Vân Cực cuối cùng cũng thấy kinh hoàng.
"Diệp đạo hữu tha mạng, xin hãy nương tay, xin hãy nương tay!"
Lúc đó những tu sĩ của tinh hà ngoại vực chứng kiến cảnh này đều nín lặng.
Kháo Sơn Vương Vân Cực tung hoành vũ trụ vô địch mà giờ lại xin tha?!
Chuẩn tiên bảo, bí bảo hộ thân, thần phù phòng ngự.
Những chiêu át chủ bài của Vân Cực đều sử dụng hết rồi, nhưng Diệp Thành chỉ giải quyết bằng một đao mà thôi, cuối cùng ông ta cũng đã từ bỏ việc giết chết Diệp Thành.
Mặc dù ông ta là Thái Thượng trưởng lão sống đến hơn bảy vạn năm của Kim Ô Môn, nhưng vẫn vô cùng quý mạng sống của mình. Nhưng khi ông ta mở lời muốn giảng hòa với Diệp Thành vẫn bảo trì tôn nghiêm của một Bán Bộ Chân Tiên.
“Diệp đạo hữu, nếu cậu có thể tha mạng cho tôi, Vân mỗ nguyện ý dùng tất cả tài sản tặng cho cậu. Đó chính là tích lũy cả mấy vạn năm của tôi, góp nhặt được rất nhiều bảo vật của các hành tinh, nhiều người còn nói bảo vật của tôi còn có thể so được với một hành tinh, thực sự không phải là nói chơi thôi đâu, tài phú mà tôi tích lũy bấy lâu này có thể mua được cả mấy hành tinh nữa đấy, Vân mỗ có thể dâng toàn bộ báu vật của mình cho cậu”.
Vân Cực nghiêm nghị nói.
Đường đường là hoàng tử của Kim Ô Môn, ông ta rốt cuộc tích lũy được bao nhiêu của cải, đến cả những người quan sát cũng không có ai biết. Nhưng mọi người cũng chỉ tính toán một chút rồi thở dài ngao ngán, số lượng gia sản có thể so được với cả một hành tinh, chỉ dựa vào số lượng tài nguyên tu luyện khổng lồ đã có thể nâng một Thần Tử lên được tới cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên thì có thể thấy được gia sản của ông ta kinh khủng tới cỡ nào.
Đáng tiếc Diệp Thành không hề có hứng thú một chút nào, vẫn cầm đao lên, từ từ tiến về phía trước.
“Diệp Thành, cậu đừng thấy tôi nhường một chút thì cậu lại lấn tới!”
Nhìn thấy Diệp Thành không dừng lại, Vân Cực sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Nếu cậu thật sự giết tôi, anh cả, anh hai, anh năm của tôi nhất định sẽ trở lại báo thù cho tôi. Tôi đường đường là đích truyền của Kim Ô Chân Tiên, cho dù cậu có được tiên duyên một bước lên trời đi chăng nữa cũng không thể nào là đối thủ của bọn họ đâu, có trốn ở tinh vực bị lãng quên đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của bọn họ dược đâu, sức mạnh của Chân Tiên môn phái chúng tôi vượt xa sự tưởng tượng của cậu đấy…”
Trả lời ông ta chỉ là một đao chém xuống.
“Uỳnh uỳnh!”
Luồng đao khí chém vào hư không, một cánh tay của Vân Cực trực tiếp bị chém đứt.
“A!”
Vân Cực phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Đây là một đao được chém bằng đoạn kiếm gãy, khi đó đã dùng đoạn kiếm này chém nát thần hồn của Thần Tử Vạn Yêu, làm cho thần hồn của hắn phải nhận lấy tổn thương nghiêm trọng, thực ra là bởi vì Cửu Thiên Thần Quang là sức mạnh năng lượng vô cùng cao cấp và thuần khiết của hỗn độn, giống như là lửa kết hợp với nước vậy, tất nhiên sẽ tạo thành phản ứng vô cùng kịch liệt.
Điều này cũng giống như thế, Vân Cực cho dù là Bán Bộ Chân Tiên đi nữa nhưng ở trên vết thương của ông ta vẫn có một tầng ánh sáng thần thánh làm cho Vân Cực cảm thấy như phải chịu sự đau đớn của hình phạt lăng trì với ngàn vạn đao liên tục cắt vào da thịt vậy.
“Diệp Thành, cậu đang phạm phải một sai lầm rất lớn đấy, sai lầm không có thuốc nào có thể sửa chữa được, mau dừng lại ngay, nếu không cậu và toàn bộ phái Sương Diệp của mình sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng không có cách nào có thể thoát ra được đấy!”, Vân Cực khàn giọng hét lớn.
“Vù vù!”
Lại thêm một đao, chân của Vân Cực lại bị cắt lìa, ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Vì sao! Tôi đã cầu xin cậu tha thứ rồi mà, vì sao cậu còn ra tay!”
Diệp Thành cầm thanh kiếm gãy đứng yên tại chỗ, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía ông ta: “Tôi nói rồi, đối với tội ác và hận thù mà Kim Ô Môn các người gây ra, tôi sẽ từng chút từng chút một đòi lại không thiếu thứ nào. Diệp Thành tôi cả đời này không có ưu điểm nào, nhưng lại là một người thù dai, có thù báo thù, có oán báo oán, ông chỉ là một chút lời lãi mà tôi lấy sớm thôi, tôi sẽ đích thân đến Kim Ô Môn, đến lúc đó mới là thời điểm tôi thu hồi cả vốn lẫn lãi của các người”.
Nói xong, Diệp Thành lại chém thêm một đao, chém lìa nốt bên tay còn lại của ông ta.
Vân Cực lần này ngừng la hét, chỉ quay đầu lại dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn về phía Diệp Thành.
" Diệp Thành mày nhất định sẽ phải hối hận, tao sẽ đạp tông môn của mày xuống dưới chân, biến cả phái Sương Diệp và Trái Đất của mày thành núi thay biển máu... tao thề, tao thề...!