Chỉ cần nghĩ đến đây thì tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Tiên kiếm mau tới đây”. Vân Cực đột nhiên cao giọng hét lớn.
Hai trưởng lão bị đánh chết ngay trước mặt mình, ông ta lúc này không dám lo chuyện Địa Cầu ngay lúc này nữa, liền vung tay triệu hồi chuẩn tiên bảo tới.
“Vù vù!”
Một luồng sáng vàng bắn lên từ trên Trái Đất, nhưng chiêu thức này của ông ta đã làm cho ba Thần Tử của Kim Ô Môn vô cùng khổ sở, bọn họ nhanh chóng bị Cửu Khiếu Thần Anh và Lục đại ma tu vây công, nhanh chóng có người bị giết chết, người còn lại nhanh chóng bỏ chạy.
“Chết tiệt, Nguyên Anh của ông nội tôi còn nằm trong tay của hắn ta!”
Tu vi của Phong Linh không đủ, trơ mắt nhìn Phù Đồ bỏ chạy, không nhịn được mà hét lớn.
“Yên tâm đi, ông ta chạy không thoát”.
Phân thân của Diệp Thành chỉ lạnh nhạt nói một câu, Phong Linh liền bình tĩnh lại, thả lòng người thở dài một hơi.
“Không đúng không đúng, từ lúc nào mình lại tin tưởng anh ta đến thế cơ chứ?”
Phong Linh lập tức phản ứng lại, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, trầm mặc cúi gằm mặt xuống, đến cả mặt của phân thân đối phương cũng không dám nhìn.
…
“Diệp đạo hữu, chúng tôi trước đây có chút hiểu lầm, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống từ từ uống chén trà luận đạo, từ từ thảo luận có được không?”
Vân Cực nở một nụ cười ấm áp, cho dù có chuẩn tiên bảo ở bên cạnh, ông ta cũng không hề có cảm giác an toàn nữa.
Các vị trưởng lão khác bao gồm cả lão già gầy gò đều nở một nụ cười miễn cưỡng như sắp khóc. Bọn họ đường đường là Thái Thượng trưởng lão của đại phái Chân Tiên, cao quý hơn người, giống như là long phượng trên trời cao, đã bao giờ phải hạ mình, nhẹ giọng với kẻ thù bao giờ chứ, hơn nữa còn là một tên thổ dân đến từ một hành tinh khỉ ho cò gáy?
Thân hình anh chuyển động liên tục, nơi đâu cũng thấy bóng dáng, cứ như anh lúc nào cũng có thể xuyên qua hàng tỉ thế giới để tìm và diệt gọn các trưởng lão của các giáo. Lão già gầy đét chết đi, chuẩn tiên bảo trong tay lão ta là Diệt Huyết Ma Đao suýt nữa bị đánh thành binh khí phàm tục.
Đao thứ năm!
Đao thứ sáu!
Mỗi một nhát đao Diệp Thành vung ra là lại lấy đi tính mạng của ít nhất một Thái Thượng trưởng lão. Đến sau cùng, ngay cả người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ cổ trang trốn trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ định biến thành một luồng sáng bay đi nhưng không trốn chạy được. Diệp Thành chém đôi Sơ Hà Xã Tắc Đồ, ánh đao tung hoành chém nát bức đồ.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ diễn hóa ra một thế giới thì phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên quyển trục hiện ra một vết đao có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó biến thành một luồng sáng bay đi.
Chỉ thoáng cái mà Diệp Thành đã chém ra sáu nhát đao giết chết sáu Bán Bộ Chân Tiên.
Chỉ còn lại một mình Vân Cực.
Dù ông ta có biệt danh là Kháo Sơn Vương, trên người có vô số pháp bảo phòng ngự, lại có chuẩn tiên bảo Long Diệu, nhưng lúc này cũng run lẩy bẩy. Dưới ánh đao của Diệp Thành ông ta tựa như một con kiến hôi! Vô số người vây xem trợn mắt há mồm, sự hung tàn của Diệp Thành vượt quá sức tưởng tượng của họ
"Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?"
Thần Tử cuối cùng đi theo Vân Cực lúc này sững sờ nhìn cảnh trước mặt. Vừa mới nãy họ còn cầm chuẩn tiên bảo định tàn sát Địa Cầu, giết sạch phái Sương Diệp, ép Diệp Thành đường đường là Chuẩn Chân Tiên phải cúi đầu, hoàn thành sự nghiệp hào hùng mà bảy Thầy Tử đám Vân Lam liên thủ lại vẫn chưa hoàn thành được, nhưng ngay sau đó thế sự đã đổi thay.
Diệp Thành liên tiếp chém ra sáu nhát đao giết sáu Thái Thượng trưởng lão.
Giờ đây bên ngoài Địa Cầu chỉ còn lại một mình Vân Cực cố gắng chống đỡ.
Dù vị Kháo Sơn Vương này có biệt danh là chuyên cướp đoạt bảo vật, có thể giết Bán Bộ Chân Tiên nhưng đối mặt với một Diệp Thành hung tàn, dường như ông ta cũng chẳng có mấy phần thắng. Hơn nữa một khi ông ta chết thì sao hắn có thể chạy thoát được?
Muốn nhân cơ hội chạy thoát thì Phù Đồ chính là minh chứng rõ nhất cho kết cục của việc chạy trốn!
"Mình rốt cuộc đã chọc phải một kẻ địch đáng sợ đến thế nào chứ..."
Nhất thời, sự tuyệt vọng ập lên trong lòng hai người.
"Chưa chắc đã thua, Vân lão tổ là đích tử của bệ hạ, có nhiều bảo vật, bảo vật trên người vô vàn không kể xiết, còn có bí bảo tối cao do bệ hạ ban tặng, cho dù đối mặt với Chân Tiên Hợp Đạo cũng có thể giữ được tính mạng nhất thời. Tên họ Diệp đó dùng thần binh mạnh như vậy thì chắc chắn không duy trì được bao lâu, thậm chí có thể sẽ bị thần binh cắn nuốt, bị thương nặng".
Có người đột nhiên cúi đầu nói.
Đây chính là kiến thức cơ bản. Thần binh cấp bậc chuẩn tiên bảo cho dù có nằm trong tay Bán Bộ Chân Tiên thì cũng không thể nào sử dụng quá lâu. Tiên bảo còn đáng sợ hơn, Bán Bộ Chân Tiên đỉnh phong cùng lắm cũng chỉ có thể dùng tiên bảo tung ra một đòn.
Tất nhiên đòn đó đủ để hủy diệt trời đất, chém rụng mặt trăng trên trời, đủ để sánh bằng bảy phần năng lượng trở lên của Chân Tiên Hợp Đạo.
Tiếc là họ không biết, thứ Diệp Thành cầm không phải thần binh tiên bảo gì cả mà chỉ là một mảnh gãy của thần bảo, tuy vô cùng sắc nhọn nhưng sử dụng nó không hề mất sức quá nhiều.
"Cộp cộp cộp!"
Diệp Thành ánh mắt sắc bén tựa kiếm. Anh đi từng bước trên hư không tới chỗ Vân Cực.
"Diệp đạo hữu, có gì từ từ nói. Trước đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, Kim Ô Môn chúng tôi không hề có ý định khai chiến với phái Sương Diệp và Địa Cầu, đều là do đám Trường Sinh Giáo xúi giục. Giờ sáu người bọn chúng đã chết rồi, hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta không cần chém giết nữa".
Vân Cực nở nụ cười hòa nhã, vô cùng chân thành ôn hòa. Có một số người Địa Cầu thậm chí còn bị lừa bởi dáng vẻ của ông ta, họ tin ông ta thật.
"Soạt!"
Diệp Thành không nói gì mà chỉ chém một đao ra.
Chiêu đầu tiên của Thần Lôi Khai Thiên Đao khởi nguồn từ trong hỗn độn, ánh đao trắng xóa trực tiếp xé tan bầu trời, chém lên người Vân Cực. Tuy nhát đao này bị thần kiếm Long Diệu chém lên phát ra tiếng kêu ong ong, liều mạng chắn lấy, nhưng thần kiếm Long Diệu cũng đã bị tổn hại nặng nề, không thể không phát ra tiếng kêu thảm thiết, thu ánh sáng lại rồi rơi vào trong ngực Vân Cực.
"Diệp đạo hữu, cậu có ý gì?", nụ cười của Vân Cực cứng đờ.