“Ha ha ha, Diệp Thành, không ngờ mày cũng có kết cục như ngày hôm nay. Cho dù là đứa con của trời, thiên tài tuyệt thế thì có sao chứ? Cho dù một mình đánh bại liên quân vạn giáo, đánh bại tao rồi giết ngũ ca của tao thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải hóa thành bột mịn dưới chân người khác sao? Ngay cả đệ tử, người thân và tộc nhân mày cũng không bảo vệ được!”
Vân Cực cười sằng sặc.
Hắn bị Diệp Thành chém đứt một bàn tay và một cái chân, sức mạnh của thanh thần binh gãy thẩm thấu vào sâu trong lục phủ ngũ tạng, khiến thần thể khí hải của hắn gần như bị phế sạch, pháp lực toàn thân bị tiêu tán gần hết, ngay cả nguyên anh cũng suýt nữa nứt vỡ, không thể động đậy, chỉ có thể nằm im một chỗ chờ chết. Nhưng lúc này, sắc mặt hắn đầy chế giễu, trong khóe mắt vô cùng hả hê.
“Diệp Thành, đây là Lăng Tiêu Chân Tiên chân chính, ở tinh vực này có pháp lực không kém hơn phụ hoàng tao bao nhiêu. Chẳng phải mày tự xưng là Chân Tiên sao? Để tao chống mắt lên xem Ngụy Chân Tiên như mày và Chân Tiên hàng thật giá thật có sự cách biệt lớn đến mức nào”.
Vân Cực mỉa mai.
“Ồn ào”.
Diệp Thành vả một chưởng, đánh cho hắn bay xa mấy nghìn trượng, sau đó anh xách binh khí lên, bước lên một bước, chặn trước mặt mấy cô gái, nhanh chóng truyền thần niệm.
“Lập tức rời khỏi đây, trận này chưa chắc tôi sẽ thua, nhưng các cô ở đây thì tôi sẽ không thể thi triển toàn lực được, mà phải bảo vệ các cô nữa. Các cô hãy nhanh chóng trở về Địa Cầu, ở đó có tiên trận bảo vệ, hắn dù mạnh đến đâu cũng không vào được Địa Cầu”.
Tuy nhìn bên ngoài Địa Cầu chỉ là một ngôi sao bình thường, nhưng đây là ngôi sao phong ấn trấn áp Ma Thần Thái cổ, cấm tuyệt đối mọi sức mạnh từ Hợp Đạo trở lên.
Nếu người thanh niên áo bào đen này dám đặt chân vào Địa Cầu nửa bước, thì sẽ lập tức bị các tiên trận chém giết, thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút.
“Chủ nhân, chúng ta cùng trở về đi, nếu hắn đã không vào được thì chúng ta không đánh với hắn nữa, trốn ở trong Địa Cầu là được…”
Thần niệm của Aokawa Sakura kêu lên.
“Mau đi đi”.
Diệp Thành chỉ lắc đầu.
Sở dĩ thanh niên áo bào đen không ra tay mà trơ mắt nhìn mấy người Aokawa Sakura rút về Địa Cầu, chỉ vì trong mắt hắn, bọn họ chỉ là những con kiến Kim Đan, không đáng nhắc đến. Hơn cả là vì Diệp Thành đã tọa trấn ở đây, thu hút phần lớn sự chú ý của hắn.
Nếu anh cũng trốn về Địa Cầu thì chắc chắn thanh niên áo bào đen sẽ không cho phép. Diệp Thành không thể chắc chắn đỡ được đòn tấn công của một Hợp Đạo trên con đường về nhà kéo dài mấy vạn dặm.
" Huống hồ cho dù chạy được về thì sao chứ? Hắn không vào Địa Cầu với thân phận Hợp Đạo, thì hoàn toàn có thể áp chế pháp lực xuống dưới Hợp Đạo. Dù sao cũng phải đánh một trận, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ quên mối thù máu của Hoa tộc và Hiên Viên Đại Đế năm đó."
Diệp Thành thầm nghĩ, nâng kiếm lên ngang mày, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Huyền Thần Tiên Đế tung hoành một đời, đã bao giờ lùi nửa bước đâu chứ?
Sau khi mấy người Aokawa Sakura lưu luyến rời đi, trở về Địa Cầu, Diệp Thành ngẩng đầu kêu lên: “Lăng Tiêu”.
Người thanh niên áo bào đen hờ hững, sắc mặt bình thản, như ngọn núi sừng sững.
“Sống lại nhờ thân xác con cháu của mình, gửi gắm nguyên thần trên người hắn rồi cưỡng chế đoạt xá. Sợ là khi phong ấn con mình vào năm đó, ông đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi nhỉ?”
Giọng nói Diệp Thành lạnh lùng.
“Hử?”
Cuối cùng thanh niên áo bào đen cũng hé mắt, pháp tướng của hắn vô cùng cao to, gần như sánh bằng Mặt Trăng. Đôi mắt hắn lớn bằng ngọn núi, hờ hững nhìn xuống Diệp Thành.
Thần Tử Lăng Tiêu, à không, Lăng Tiêu Chân Tiên lên tiếng:
“Thực lực chẳng ra sao, nhưng mắt nhìn cũng miễn cưỡng nên hồn".
Giọng nói của Lăng Tiêu Chân Tiên chấn động bầu trời, chỉ một câu nói đã khiến hư không mấy nghìn dặm run rẩy, rất nhiều tu sĩ Kim Đan thoát nạn lập tức bị chấn động đến mức tinh thần và thể xác muốn vỡ tung, ngay cả một số Nguyên Anh sắc mặt cũng trắng bệch, khí huyết cuộn trào, tay chân tê liệt gần như không thể động đậy.
Tất cả các tu sĩ chứng kiến uy thế của Hợp Đạo đều run sợ. Chỉ một câu nói đã giết được Nguyên Anh, nếu Chân Tiên Hợp Đạo dốc sức ra tay, thì phải khủng khiếp đến mức nào chứ?
Rất nhiều tu sĩ trước đó còn có chút lòng tin vào Diệp Thành, bây giờ đều không còn chắc chắn nữa.
“Diệp Thành, cậu có thiên phú không tệ, tiếc là không nên hủy diệt thánh địa Lăng Tiêu của ta, cắt đứt đạo thống của ta. Nếu không, cậu hoàn toàn có thể đi theo ta, làm truyền nhân đời thứ hai của mạch thánh địa Lăng Tiêu, hai chúng ta liên thủ, cùng thống trị cả tinh vực này, đoạt lấy tiên duyên”.
Lăng Tiêu Chân Tiên khẽ lắc đầu, nhìn Diệp Thành, trong mắt mang theo chút đùa cợt, giống như mèo vờn chuột: “Trước khi cậu chết, ta cho phép cậu hỏi ba câu”.
Bất ngờ là Diệp Thành không hề nổi giận, anh chỉ suy nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng: “Năm xưa, Hiên Viên Đại Đế của tộc tôi là ông giam cầm sao?”
“Đúng vậy!”, Lăng Tiêu Chân Tiên gật đầu: “Đúng vậy, Hiên Viên là do ta bắt”.
Giọng nói của lão ta lạnh lùng, không giấu giếm chút nào, sắc mặt cũng không thay đổi: “Mỗi thời đại chỉ cho phép một người chứng đạo. Hiên Viên có thiên phú hơn người, không kém gì ta. Lúc bản tôn còn sống thì không có gì phải sợ, nhưng nếu ta chìm vào giấc ngủ thiên thu, thì hậu bối của thánh địa Lăng Tiêu chắc chắn không phải đối thủ của lão ta. Bản Chân Tiên sẽ không cho phép mối đe dọa lớn như vậy tồn tại, vậy nên đã nhúng tay vào trận quyết chiến giữa lão ta và Băng Hà”.
“Hiên Viên rất mạnh, Băng Hà không phải là đối thủ của lão ta. Có thể nói lão ta sánh ngang với những người được gọi là Bán Bộ Chân Tiên của các đại giáo biển sao, cũng không kém gì cậu, đáng tiếc lão ta đã coi thường sức mạnh của Chân Tiên”.