Chương 109: Cổ độc
109: Cổ Độc
Đinh gia.
Trong phòng.
Mọi người chỉ thấy thiếu niên thần sắc hờ hững, dáng vẻ bất cần đời, sau khi hắn bắt mạch cho lão phu nhân, thần sắc lập tức chuyển thành nặng nề trầm trọng, ánh mắt cũng vì thế mà co rút lại.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là vị Hồ lão kia, trong lòng càng có chút mờ mịt.
Ông làm nghề y nhiều năm, tuy rằng không trị được bệnh cho Đinh lão phu nhân, nhưng ông chìm đắm trong đạo này nhiều năm, trình độ cũng không thấp. . . Nhưng ôn cũng chưa từng thấy có người nào bắt mạch như vậy.
Vấn đề là bắt mạch như vậy rõ ràng đang làm trái lẽ thường, nhưng tiểu tử này hình như chẩn đoán ra điều gì đó?
Chẳng lẽ quyển sách thuốc tên Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển kia, kỳ thực cũng không phải là hắn thuận miệng bịa chuyện ra, mà là có thật?
Thật sự có sách thuốc như vậy?
Mở ra lối riêng?
. ..
"Thứ này. . ."
Tô Đình vận chuyển Chân khí, dọc theo kinh mạch của lão phu nhân, mãi đến tận tâm nhĩ trái.
Chân khí nhất thời chạm đến một vật, hắn chưa dám kinh động dị vật này, chỉ sợ vật ấy phát tác, trực tiếp làm tâm mạch của lão phu nhân đứt đoạn, làm lão phu nhân này mất mạng.
Hắn dùng Chân khí từ từ bao kín dị vật, tránh chuyện chờ một lúc cứu người nó sẽ phát tác.
Hắn vận chuyển Chân khí, dần dần bao vây.
Nhưng ở trong lòng hắn, lại có suy nghĩ phức tạp.
Đây căn bản không phải triệu chứng bệnh gì!
Chẳng trách những người gọi là danh y cũng không trị được bệnh.
Đây là cổ độc!
Hơn nữa độc tính còn không cạn!
Chính bởi vậy người coi miếu tầm thường dù có thể mượn dùng hương hỏa của thần miếu, mượn dùng linh phù trong thần miếu, cũng không trị được cổ độc này. . . Trừ phi người coi miếu của thần miếu ở đây, có đạo hạnh như Tùng lão vậy, hoặc có thể trừ độc.
Nghĩ như vậy, hắn bao vây trứng cổ kia lại, sau đó thu Chân khí về, thu tay lại.
"Tô tiên sinh. . ." Đinh nhị gia hơi lo lắng.
"Đợi lát nữa." Tô Đình khoát tay nói: "Cho ta ngẫm lại cẩn thận. . ."
Nói xong, hắn nhìn về phía Đinh nhị gia, nói: "Chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn ngon, hai tỷ đệ chúng ta đi xe mệt nhọc, trước tiên ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một lúc, sau một canh giờ, ta lại cho ngươi một câu trả lời chắc chắn."
Đinh nhị gia thật sự không suy nghĩ nhiều, chỉ quay người dặn dò tiếng.
Gia đinh kia liếc mắt nhìn Tô Đình một cái, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Mà Hồ lão vốn muốn nói hắn quả nhiên là tên lừa đảo hết ăn lại uống, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại nhất thời không nói ra được. . . Ông ta nhớ tới khi nãy bản thân đã chịu thiệt ở trước mặt thiếu niên này, lúc này có mở miệng cũng vô dụng, không bằng chờ đến khi hắn ra tay giải bệnh lại nói.
. ..
Sau giờ ngọ.
Tô Đình lấy cớ chợp mắt, ngồi phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu Đình."
Tô Duyệt Tần nhíu mày nói: "Đệ chắc chắn sao?"
Nàng tâm tư linh tuệ, mà Tô Đình cùng nàng đồng thời sinh hoạt, tự nhiên nhìn ra, giờ khắc này đệ đệ có vẻ hơi do dự, giống như bệnh này vô cùng vướng tay chân.
"Nếu như không chắc chắn, vậy chúng ta đi thôi, không cần ở lại đây kéo dài."
"Há miệng mắc quai rồi." Tô Đình mở mắt ra, cười nói: "Trước đó đi còn nói được, chỉ là nhận chút khinh thường, hiện tại đi thì chính là hết ăn lại uống."
"Đệ đấy. . ." Tô Duyệt Tần nói: "Vậy sao lúc đó không đi?"
"Bởi vì ta nghĩ vẫn có thể cứu người."
Tô Đình cười hai tiếng, ánh mắt hơi ngưng tụ.
Lão phu nhân trúng cổ độc!
Triệu chứng cực kỳ tương tự biểu tỷ lúc trước!
Tùng lão thay biểu tỷ giải cổ độc, mà sau khi Tô Đình tu hành cũng đã từng hỏi phương pháp, Tùng lão cũng không có giấu diếm hắn, nói thẳng cho hắn biết.
Mà bây giờ Tô Đình có đạo hạnh không thua gì Tùng lão, hơn nữa hắn có Chân khí Lôi Bộ, có uy lực như trời, cũng có tác dụng khắc chế cổ trùng, muốn trị cổ độc lần này, có lẽ Tùng lão còn phải tốn chút công sức, nhưng hắn làm thì dễ như ăn bánh.
Chỉ là Tô Đình đang nghi ngờ về đầu nguồn cổ độc.
Đinh lão phu nhân sao lại trúng cổ độc?
Người tu hành ở nơi nào hạ cổ?
Một lão phu nhân, có thể đắc tội với người nào?
Hay là ba huynh đệ Đinh gia này,
Đã đắc tội với người nào?
Rốt cuộc một người là Huyện lệnh Khảm Lăng, một người là gia chủ đại tộc ở Cảnh Tú huyện, một người lại là người điên luyện võ thành si, trong tay nhuốm máu.
Giải cổ độc cứu người, có thể kết thù cùng đối phương?
Dù hắn có đạo hạnh cao thâm, sẽ không sợ hãi người cấp độ như vậy trong cổ đạo, nhưng dù sao cũng là chuyện đắc tội với người, thế nên đây mới là chuyện Tô Đình đang suy nghĩ.
Hắn nhớ tới khi Tùng lão cứu biểu tỷ, lúc đó hắn đã chú ý quá trình.
Khi hắn dùng Chân khí bao lấy cổ trứng kia mới phát hiện ra chỗ khác biệt.
Cổ trứng này không có dấu vết người tu hành, cũng tức là vật vô chủ.
Trạng huống như vậy hoặc là người trong cổ đạo kia đã chết, hoặc là cổ trứng này vốn là trứng sâu độc khác, không phải do người luyện cổ.
Cũng tức là nói bây giờ đã không có người hạ cổ.
Hắn cũng không phải không thể trị cổ độc cho lão phu nhân.
"Yên tâm, ta chắc chắn."
Tô Đình nói như vậy.
Tô Duyệt Tần vẫn cảm giác dường như hắn có hơi tâm sự, nhưng không hỏi nhiều nữa.
Chỉ thấy Tô Đình hơi nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ.
"Cổ độc này. . . Làm sao ta thấy có chút quen thuộc?"
. ..
"Nước đây?"
"Chính là ở đây."
"Bưng tới trong phòng lão phu nhân chờ."
"Dạ."
Gia đinh kia ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên kia rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn so với mình, dù hắn có kiến thức rộng rãi, trong lòng cũng không quá bình tĩnh. . . Người thiếu niên này dĩ nhiên thật sự nhìn ra chứng bệnh lão phu nhân, muốn chữa bệnh cho bà?
Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, đi tới trong phòng lão phu nhân.
Hắn để người ta chuẩn bị nước, cũng không phải nước tầm thường.
Nói là nước ao, kì thực chính là lấy từ đầu ngọn trúc hoặc là trong hốc cây, nước này hơi lạnh, vị hơi ngọt, đối với người thường thì nước này có thể xua tan tà khí, thanh trừ khí độc.
Lần trước sau khi Tùng lão bắt được con Cổ Xà kia để độc, đã dùng nước này làm thuốc dẫn, để tạo thuốc giải.
Nước này kỳ thực không có tác dụng lớn, nhưng hiệu quả tốt xấu cũng coi như có.
Tuy nói lần này cổ độc không sâu, Tô Đình có thể dùng Chân khí trừ độc, nhưng nếu không cần thuốc, chỉ dựa vào Chân khí, không khỏi có vẻ quá mức thần dị, cho nên mới mượn tác dụng của nước này một chút.
Đưa đến trong phòng lão phu nhân, Đinh nhị gia cùng Hồ lão cũng ở đây.
Hai người chờ đợi một lúc lâu, thấy Tô Đình đi vào, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Kỳ thực đối với thiếu niên này, trong lòng bọn họ vẫn còn có chút không tin tưởng, dù sao người này còn quá trẻ, hắn chỉ tự học thành tài, còn dựa vào quyển sách thuốc mà chưa từng nghe thấy kia.
Dù dựa vào tình hình lúc trước, dường như thiếu niên này đã nhìn ra gì đó, nhưng chưa chắc đã không phải làm ra vẻ.
Vậy nên khi thật sự muốn chữa bệnh, còn cần chú ý thêm.
Đinh nhị gia đã căn dặn Hồ lão trước.
Mà Hồ lão tự nhận có trình độ làm nghề y mấy chục năm, cũng không thể trị được bệnh này, tự nhiên không tin thiếu niên này có thể trị được bệnh, nhưng lúc trước thiếu niên kia lộ ra vẻ thật sự rất chắc chắn. . . Đối với chuyện này, trong lòng ông ta cũng hết sức phức tạp, tương tự cũng vô cùng lưu ý, chỉ cần thiếu niên này làm ra cử động gì không thích hợp, thì ông sẽ lập tức ngăn lại.
"Hai vị đứng sang bên đi."
Tô Đình xua xua tay, nói: "Đặt nước kia ở đầu giường, hôm nay Tô mỗ sẽ chữa bệnh cho lão phu nhân, đảm bảo hôm nay khỏi hẳn."
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay khỏi hẳn?
Lập tức thấy hiệu quả?
Đừng nói là nghi nan tạp chứng này, chính là bị sốt hay thương hàn, cũng cần trị mấy ngày, phải từ từ điều trị chứ?
Hắn thật sự chắc chắn?
Hắn thật sự không phải gạt?
* * *