Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 108: Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển

Chương 108: Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển


Bên trong Đinh gia.
Là gia tộc có tiếng ở Cảnh Tú huyện, tòa trạch viện này cũng vô cùng đại khí hoa lệ, không có vẻ lắng đọng nhue trạch viện mấy trăm năm của Tôn gia, lại có vẻ mới tinh phồn thịnh.
Chỉ là ở trong mắt Tô Đình, bên trong Tôn gia như đầm rồng hang hổ, khắp nơi đều là bố trí trận pháp. . . Mà ở trạch viện Đinh gia này, tuy rằng cũng là dựa theo phong thuỷ để sắp xếp, dựa vào chỉ điểm mà kiến tạo, nhưng dù sao cũng không sánh được với phủ đệ của Thượng nhân ở lại năm xưa.
"Xin mời. . ."
Đinh nhị gia đi trước dẫn đường.
Tô Đình cùng Tô Duyệt Tần đi theo sau lưng.
Tô Duyệt Tần hiếm thấy trạch lớn như vậy, ánh mắt thoáng đánh giá, nhưng lại chỉ lo thất lễ nên cũng không có nhìn kỹ.
Mà Tô Đình ngược lại chỉ nhàn nhã đi bộ, như đang đi ở trong nhà mình.
Đi đến trước phòng lão phu nhân, đã có người đứng trước chờ đợi.
Một người là gia đinh lúc trước, một người khác là ông lão sáu mươi.
Khiến Tô Đình có chút không hiểu rõ chính là trong ánh mắt ông lão kia tràn ngập vẻ bất thiện, tất cả đều là địch ý.
Tô Đình nhíu mày, cố gắng lục tìm trong ký ức, nhưng cũng không nhớ rõ chính mình biết lão già này, nên có chút không hiểu ra sao, nhưng từ trước đến giờ hắn không phải người cam chịu thua thiệt, ánh mắt ngưng lại, cũng nhìn sang.
Đột nhiên, Hồ lão cảm giác ánh mắt đối phương như hàn quang, trong lòng vừa sợ, lại có chút không thở nổi.
Tô Đình thu hồi ánh mắt, theo Đinh nhị gia đi vào trong phòng.
Hồ lão thở dốc bất định, lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng ông ta nhìn lại thiếu niên kia, cũng đã không có cảm giác khiếp đảm kia nữa.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hồ lão thầm nói: "Hồi trước thình thoảng gặp ác mộng cũng sẽ bồn chồn như thế, nhưng mấy năm gần đây, lão phu tự trị hai lần, dược đến lành bệnh, đã nhiều năm không có cảm giác này."
Ông ta mơ hồ cảm thấy là vì thiếu niên kia, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường.
Trong khi tâm tư ông ta không ngừn thay đổi, gia đinh đứng bên người đã nhắc nhở: "Hồ lão tiên sinh, vị thần y kia đã đi vào trong phòng, mời ngài cũng đi vào, đồng thời trị liệu."
Hồ lão phục hồi tinh thần, gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, vung tay áo nói: "Nói nhăng gì đó? Cái gì mà đồng thời trị liệu? Hắn có thể trị được cái gì? Là lão phu chỉ điểm cho tên hậu bối làm bừa này mới đúng. . ."
Gia đinh kia cũng không giận, chỉ mỉm cười, khẽ cúi đầu.
. ..
Trong phòng.
Trong cơ thể Tô Đình vận chuyển Chân khí, chuyển đến trong mắt, nhìn tới trên giường.
Lão phụ nhân nằm trên giường, tóc xám trắng, có vẻ khá gầy gò, sắc mặt cũng thật tiều tụy, đôi môi thỉnh thoảng mấp máy.
"Quả nhiên có chút đầu mối, không phải chứng bệnh tầm thường."
Trong lòng Tô Đình hơi động, lập tức tiến lên, thoáng đưa tay.
Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, nói: "Tiểu tử, ngươi đang làm gì đấy?"
Tô Đình dừng một chút, quay đầu lại, khẽ cau mày.
Đinh nhị gia cũng khá kinh ngạc.
Chỉ nghe Hồ lão đi đến gần, quát lên: "Cái gọi là vọng, văn, vấn, thiết, ngươi vừa vào cửa, không liếc mắt nhìn, cũng không hỏi một câu, mà đã lập tức động tay động chân? Phải biết rằng chúng ta làm nghề y, lễ nghi quy củ không thể thiếu, ngươi là hậu bối nhà ai, ngay cả những điều này mà ngươi cũng không hiểu sao?"
Tô Đình nhìn về phía Tô Duyệt Tần.
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, hiển nhiên năm đó Tô phụ cũng có lễ nghi hoặc quy củ tương tự.
Đinh nhị gia cùng gia đinh kia hai mặt nhìn nhau, trong lòng cứ có cảm giác không thích hợp.
Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, lạnh nhạt nói: "Ta là hậu bối Tô gia, còn những quy củ này. . . Đúng là cũng không ai dạy ta, tất cả đều là ta tự học thành tài, được chưa?"
Hồ lão nghe vậy, nhất thời hơi ngưng lại, trong lúc nhất thời lại thật sự không nói ra lời.
Tự học thành tài?
Đinh nhị gia cùng gia đinh kia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu có chút bất an.
Tô Đình lại không để ý đến quá nhiều, duỗi tay tới, rất ra dáng đặt hai ngón tay lên trên cổ tay của lão phu nhân. . . Đối với kinh mạch huyệt vị, hắn có hiểu biết không tệ, cũng biết nên tiếp xúc ở chỗ nào.
Nhưng kỳ thực chuyện này cũng không trọng yếu.
Hắn chỉ muốn tiếp xúc với lão phu nhân, từ đó để cho Chân khí của mình rót vào trong cơ thể lão phu nhân, tra xét đầu nguồn chứng bệnh trong cơ thể lão phu nhân.
Chỉ là hắn mới chạm tay đến, Chân khí còn chuyển động, bên tai lại nghe được một câu.
"Ngươi. . . Lại đang làm gì?"
Hồ lão lại mở miệng nói: "Trên eo lão phu nhân còn lót đồ, thân thể cũng không duỗi, hai chân còn khúc, đều nghiêng người đến bên kia. . . Ngươi đang bắt mạch gì? Hơn nữa, từ triệu chứng của lão phu nhân rõ ràng bệnh ở tâm nhĩ, nên bắt mạch tượng ở tay trái trước, ngươi cầm tay phải trước làm gì?"
Trong phòng đều có chút im lặng.
Tô Duyệt Tần biết Tô Đình chưa từng học được y thuật của phụ thân, không khỏi có chút chột dạ, chỉ là nghĩ tới bây giờ Tô Đình không phải người thường, nàng lại có chút chờ mong.
Nhưng Đinh nhị gia cùng tên gia đinh kia lại càng cảm thấy không thích hợp.
Nhưng lúc này mà kêu ngừng cũng không thích hợp, ít nhất có Hồ lão ở đây, chờ một lúc nữa dù chẩn đoán ra bệnh gì, khai phương thuốc nào, vẫn cần nhờ Hồ lão phán đoán.
Hồ lão vốn cũng không tin tưởng lắm, tuy rằng lúc đầu ông ta cảm thấy hậu bối tuổi trẻ này, trình độ y học tất nhiên sẽ không cao, nhưng dám can đảm tự xưng là thần y, tới cửa chữa bệnh, chí ít vẫn là người trong đạo này, hiểu được thường thức phổ biến nhất.
Làm người trong đồng đạo, ông ta muốn khiêu khích cũng phải tiêu hao mấy phần tinh lực, ai ngờ tên tiểu tử này lại thực sự một chữ cũng không biết, ngay cả thường thức căn bản nhất cũng không hiểu.
Trong ánh mắt ông ta tràn ngập vẻ khó có thể tin, cuối cùng hỏi một tiếng.
"Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh này mà dám đến giả danh lừa bịp?"
"Lão đầu này, ai giả danh lừa bịp?"
Tô Đình liếc ông ta một cái, nói: "Tô tiểu gia ta xem sách thuốc, chính là bắt mạch như thế. . . Dù là ông co thành một đống, cầm chân ông đến bắt mạch, tiểu gia ta đều có thể chẩn ra ông bị bệnh gì."
Khóe mắt Hồ lão nhất thời co giật, cả giận nói: "Nào có loại sách thuốc hại người này?"
Tô Đình thuận miệng bịa chuyện, khinh thường nói: "Lão gia ngài kiến thức nông cạn, từng trải quá nông, làm ếch ngồi đáy giếng, không nhận ra cũng không kì lạ."
Hồ lão cả giận nói: "Lão phu học y từ thuở nhỏ, không nói tới chuyện đọc hết điển tịch cổ kim, nhưng đa số sách thuốc trên đời đều đã xem qua, y lý cũng đều hiểu, ngươi dám nói ta kiến thức nông cạn? Ngươi tới nói xem sách thuốc này là tên là gì, lão phu không tin, lão phu đọc sách thuốc mấy chục năm, còn có thể có sách thuốc chưa từng thấy."
Nói xong, lão đầu này hết sức kích động, thổi râu trừng mắt, chỉ vào Tô Đình nói: "Nói, sách thuốc chó má kia tên là gì?"
Tô Đình đưa tay vuốt ve tay trước mắt, lạnh nhạt nói: "Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển."
Hồ lão run lên.
Đinh nhị gia cùng gia đinh kia cũng tràn đầy mờ mịt.
Cái tên này cũng không giống sách thuốc mà?
"Ngươi mới vừa nói cái gì?"
"Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Y Thần Bảo Điển."
". . ."
"Lão gia ngài nghe qua chưa?"
"Ây. . ."
Sắc mặt Hồ lão không ngừng biến ảo, nghe mãi vẫn cảm thấy cái tên này không phải tên của một quyển sách thuốc, huống chi, sách thuốc có tên đặc sắc như vậy, nếu ông từng nghe qua, cũng nên nhớ rõ mới đúng.
Nhưng thật sự có sách thuốc như vậy sao?
Hồ lão mới nghĩ như vậy.
Tô Đình lại ghé sát vào, hỏi: "Lão gia ngài nghe qua tên sách thuốc này sao?"
Sắc mặt Hồ lão liên tục biến đổi, nhìn Đinh nhị gia một mắt, mới lắp bắp nói: "Hơi quentai. . . Hơi quen tai. . ."
Bất kể nói thế nào, cũng không thể nhận cái mũ "Kiến thức nông cạn" được.
Tô Đình liếc mắt nhìn ông ta một cái, mới quay lại đến, vận chuyển Chân khí, rót vào trong cơ thể lão phu nhân, chạy dọc theo kinh mạch, cho đến tâm nhĩ trái.
Chân khí vừa mới vận chuyển tới đã chạm đến dị vật.
"Đây. . ."
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ.

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất