Chương 156: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau
Trong phòng luyện đan.
Sau lưng lão đạo nhân trúng một kiếm làm ông ta gục xuống lò luyện đan.
Người trung niên đứng ở sau lưng của ông ta muốn lại bổ thêm một kiếm.
Nhưng lão đạo bỗng lấy lại sức lực, phất trần quét tới phía sau, tơ trắng lan ra đầy trời.
"Lý Dĩnh Huy!"
Lão đạo nhân tức giận nói: "Ngươi muốn làm gì? Trước khi tới đây, không phải chúng ta đã sớm ước hẹn sao? Ngươi đã lập lời thề, bây giờ dám to gan vi phạm, ngươi không sợ đường tu hành gặp trắc trở?"
Người trung niên mỉm cười nói: "Đúng là đã lập lời thề, nhưng người lập lời thề cùng ngươi chính là Lý Dĩnh Huy, cái tên này là bí danh mà ta dùng gần ba mươi năm qua, không phải tên thật của ta, ta cũng không lập lời thề với ngươi."
Nói xong, hắn lộ ra vẻ hài hước, nói: "Ba mươi năm trước, ta còn có tên gọi là Huyết tán nhân. "
"Là ngươi?"
Ánh mắt lão đạo nhân ngưng lại, lộ ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên ông ta đã từng nghe thấy cái tên này, sắc mặt ông ta không ngừng biến ảo, cuối cùng hít sâu một hơi, nói: "Là ta nhìn người không rõ, hôm nay lão đạo không muốn Long Hổ Huyền Đan này, tất cả thuộc về ngươi, không tranh cướp cùng ngươi nữa."
"Muộn rồi."
Huyết tán nhân cười nói: "Chúng ta vốn có đạo hạnh xấp xỉ, bản lĩnh cũng tương đương, khó phân cao thấp, nhưng hôm nay ngươi đã bị trọng thương, không phải địch thủ của ta, vậy vì sao ta phải giữ cho ngươi một mạng? Bây giờ ta thuận tay giết ngươi, bớt đi một kẻ thù, càng tránh được tin tức truyền ra ngoài, có thể cắt đứt hậu hoạn, lại thu được tất cả bảo bối, chẳng lẽ không phải càng tốt hơn sao?"
Nói xong lời này, hắn vung kiếm lên.
Trên thân kiếm có bám một tầng huyết quang!
Xèo một tiếng!
Lão đạo dùng phất trần quét tới, chặn lại một kiếm dính huyết quang này.
Chỉ là tơ trắng lập tức đứt đoạn.
Chỉ còn sót lại chuôi phất trần để chặn lại mũi kiếm.
Tình cảnh nhìn như hai bên giằng co với nhau.
Nhưng Huyết tán nhân mới chỉ tầm tuổi trung niên, khí huyết cường thịnh, lúc trước lại hấp thụ Chân khí huyết dịch của nhiều người tu hành như vậy, lúc này chính là lúc toàn thịnh.
Trái lại lão đạo kia đã tuổi già sức yếu, lại bị đánh lén trúng một kiếm, đã vô cùng suy yếu.
Chiêu kiếm này của Huyết tán nhân đè lên chuôi phất trần tay, không ngừng ép xuống.
"Lão hữu, tuổi của ngươi tuy rằng không nhỏ, nhưng làm tôi tớ mấy chục năm ở bên trong động phủ Yêu Hổ này, kiến thức từng trải vẫn quá cạn." Huyết tán nhân đột nhiên mở miệng, nói: "Thật sự cho rằng sau khi lập lời thề thì ta sẽ thật sự từ bỏ bảo bối như Long Hổ Huyền Đan?"
"Chúng ta tốt xấu gì cũng có giao tình nhiều năm, không nói thân như tay chân, nhưng cũng là bạn tốt tri kỉ, tội gì đuổi tận giết tuyệt?" Trong giọng nói của lão đạo này mang theo vẻ khẩn cầu.
"Nói ngươi ngây thơ, ngươi quả nhiên rất ngây thơ."
Huyết tán nhân nở nụ cười, mũi kiếm từ từ đè xuống.
Lão đạo sĩ kiệt lực, chỉ thấy mũi kiếm từ từ tới gần, vẻ mặt ngơ ngác lộ ra sợ hãi.
Huyết tán nhân cười gằn nói: "Dù thực sự là huynh đệ tay chân, vậy thì như thế nào? Danh tiếng của Huyết tán nhân, lẽ nào ngươi chưa từng nghe quá? Từ khi ta còn trẻ đến lúc lấy được 'Phản tổ thuần huyết chi công', khi ban đầu tu hành, thì đã lập tức ra tay giết một nhà năm miệng ăn bao gồm cha mẹ huynh đệ trước, không giữ lại một người, mới giúp ta tu hành thành công, bước vào ngưỡng cửa tu đạo."
Sắc mặt lão đạo sĩ liên tục biến đổi.
Hắn kết giao cùng người trước mắt này nhiều năm, đồng thời tu hành, đồng thời du lịch, cũng nghe qua sự tích liên quan tới Huyết tán nhân, chỉ là không ông ta không ngờ kẻ độc ác bực này lại chính là bạn tốt bên cạnh.
Nghe đồn khi người này còn trẻ đã ngẫu nhiên đạt được công pháp tu hành, nhưng mà công pháp này chính là một loại công pháp vô cùng tà dị, cực kỳ ác độc, lúc bắt đầu tu hành, thu nạp huyết mạch cốt nhục của người chí thân vào thân, mới có thể bước vào cánh cửa tu hành thứ nhất.
Khi người vừa nhận được công pháp đã giết hết một nhà, không chỉ như vậy, sau đó còn giết hết một mạch thúc bá, cũng giết cả dòng dõi mẫu thân, phàm là người có liên hệ máu mủ cùng mình, hắn đều giết sạch, rút lấy huyết thống để bồi bổ tự thân.
Đến cuối cùng, hắn còn phát điên đến mức quật cả mộ tổ ra, muốn dùng huyết thống tổ tiên để tu hành, dù bên trong phần mộ chỉ còn sót lại xương khô, đã mục nát từ lâu, cuối cùng cũng bị hắn lột da tróc thịt.
Từ đó về sau, hắn còn làm ác chung quanh, giết người lấy huyết, đạo hạnh tăng nhanh như gió, rốt cục đạp phá tầng hai, có thể thi pháp, sau đó càng càn rỡ không gì sánh được.
Cuối cùng vì xảy ra quá nhiều án mạng, lại cực kỳ kỳ lạ nên đã bị Ty Thiên giám theo dõi.
Thế là Huyết tán nhân này trở thành trọng phạm của Ty Thiên giám thuộc triều đình Đại Chu.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến hắn cải danh đổi họ, thậm chí thay hình đổi dạng.
Một nhân vật như vậy, sao có thể mong hắn ghi nhớ tình cảm của hai người?
"Lão hữu, sau ngày hôm nay, bảo bối của ngươi đều sẽ là của ta."
"Bây giờ Long Hổ Huyền Đan này cũng là của ta."
"Ngay cả Chân khí huyết thống của ngươi cũng là của ta."
Huyết tán nhân cắn răng, khí tức bắn ra, quát lên: "Lão hữu, lên đường đi thôi!"
Mũi kiếm màu máu chém đứt chuôi phất trần!
Chiêu kiếm này chém xuống bả vai lão đạo.
Lão đạo mặc đạo bào có chất liệu bất phàm, cứng cỏi không gì sánh được, đạo bào này không phải tục vật, có thể ngăn đao thương lợi khí, nhưng dưới mũi kiếm của Huyết tán nhân lại giống như vải rách vậy, lập tức bị nứt ra.
Mũi kiếm cắt vào xương vai lão đạo.
Lão đạo sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, ông ta dù sao cũng là đạo nhân tầng ba, bả vai kẹp lại, khóa lại chiêu kiếm này, tay phải bắt ấn, bắn ra tia sáng, đánh về phía lồng ngực Huyết tán nhân.
Một đòn pháp ấn này chính là muốn ép Huyết tán nhân phải rút kiếm về.
"Ha ha."
Nhưng Huyết tán nhân lại nở nụ cười vui vẻ, hắn không tránh không né cũng không lui về phía sau, mặc kệ lão đạo đánh pháp ấn vào lồng ngực.
Cùng lúc đó, huyết kiếm mạnh mẽ bổ xuống.
Từ vai trái bổ xuống, cắt đứt tâm mạch của lão đạo sĩ!
Mà một pháp ấn của lão đạo sĩ mạnh mẽ đánh vào lồng ngực.
Huyết tán nhân phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực lún xuống, bay ngược về sau.
Lưỡi kiếm bị hắn mạnh mẽ lôi kéo, hầu như đã chém lão đạo sĩ thành hai nửa, máu tươi bắn ra bốn phía.
Oành một tiếng!
Huyết tán nhân ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn nắm chặt huyết kiếm, nhìn về phía trước, cười ha ha, khi cười đã tác động đến phủ tạng, không khỏi làm hắn lại phun ra máu tươi.
Sau một chốc, Huyết tán nhân thở hổn hển nhìn lại, trong miệng ngậm máu, nói rằng: "Lão hữu, ngươi chết rồi."
Lão đạo sĩ cúi đầu nhìn một chút, há miệng muốn nói gì đó, trong miệng lại tràn đầy bọt máu, chỉ có thể chỉ chỉ Huyết tán nhân, sau đó ngửa mặt ngã xuống, cứ khí tuyệt như vậy!
Huyết tán nhân có lòng dạ độc ác, không chỉ tàn nhẫn với người khác, hắn cũng đủ tàn nhẫn đối với chính mình đầy.
Vì muốn tốc chiến tốc thắng, hắn không tiếc chịu một pháp ấn của lão đạo sĩ, lấy vết thương để đổi mệnh, chặt đứt tâm mạch của lão đạo sĩ.
"Bị thương thì làm sao?"
"Chỉ cần không chết, lại lấy được Long Hổ Huyền Đan, thương thế tất nhiên sẽ khôi phục, mà sẽ càng thêm tiến thêm một bước nữa, đừng nói là thành tựu Âm Thần, chính là ngưng tụ Dương Thần, cũng chưa chắc đã vô vọng."
"Lão hữu, nếu không phải có ngươi, làm sao ta có thể đến Yêu Hổ động phủ, lấy được Long Hổ Huyền Đan?"
"Đa tạ."
Hắn ngửa mặt lên trời nở nụ cười thật đắc ý, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, đi về phía lò luyện đan.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài phòng luyện đan bỗng nhiên vang lên một tiếng chấn động rất lớn.
Huyết tán nhân hơi biến sắc.
Oanh một tiếng!
Cửa phòng đột nhiên bị phá nát.
Có một người đụng nát cửa phòng, ngã vào trong, mạnh mẽ rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, hoàn toàn không có khí tức.
Mà ở bên ngoài cửa phòng, một tôn người khổng lồ cao khoảng một trượng đang gào thét đánh tới.
"Thiếu niên nho nhỏ, lại dám đoạt Long Hổ Huyền Đan của ta?"
Người khổng lồ quát lớn như sấm rền, chấn động khắp nơi.
Chỉ thấy người khổng lồ này bước lớn đi đến, dáng vẻ hung uy nghiêm nghị, giống như thần tướng!
"Lực sĩ?"
Sắc mặt Huyết tán nhân đột biến.
Mắt thấy Long Hổ Huyền Đan đã sắp tới tay, thế mà lại đột nhiên xuất hiện biến cố này.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, chờ đến khi nhận ra lực sĩ kia thì đã càng tràn đầy kinh hãi.
Sứ giả lực sĩ này xuất thân từ đạo gia chính thống, nhất đính là đệ tử một môn phái thượng đẳng Đạo môn nào đó đến rồi!
Huyết tán nhân thâm kêu không tốt, nhưng nhìn lực sĩ kia lại không khỏi lộ ra vẻ tàn nhẫn sắc!
Long Hổ Huyền Đan, nhất định không thể buông tha!
Giờ khắc này đệ tử Đạo môn kia hiển nhiên còn chưa đến!
Trước mắt phải dùng đem hết toàn lực, trước tiên tiêu diệt lực sĩ này!
Sau đó lấy đi Huyền đan, dù là dùng ngay tại chỗ, hay cao bay xa chạy thì lại ngẫm sau.
Nếu còn trì hoãn, đợi tên đệ tử Đạo môn kia tự thân tới, thêm vào lực sĩ này, với tình trạng thân thể hắn đang bị trọng thương lúc này, thì chắc chắn phải chết.
Hắn ngưng tụ một thân bản lĩnh, tập trung vào một kiếm.
Chỉ thấy huyết quang trên kiếm đại thịnh!
"Diệt!"
Huyết tán nhân nhảy tới.
Mũi kiếm đâm thẳng tới đầu của lực sĩ kia!
Oanh!
Lực sĩ đánh một quyền về phía mũi kiếm!
Ngay khi hai bên giao phong!
Xèo!
Thiếu niên nằm trên đất giống như đã chết kia lại vô thanh vô tức bỗng nhiên phất tay.
Trong tay vung lên, chỉ thấy một tia sáng đen chớp mắt mà ra!
Phốc một tiếng!
Tia sáng đen phá không, từ dưới lên trên, bắn tới giữa hai chân Huyết tán nhân!
Trong chớp mắt, lại từ bên trên vai trái xuyên ra, kéo theo một cột máu!
Tia sáng đen từ vai trái xuyên ra, nhưng bay đến phía trên lại vòng vèo, đâm xuống đỉnh đầu Huyết tán nhân.
Giờ khắc này Huyết tán nhân đã không có bao nhiêu tâm tư, chỉ dựa vào bản năng cầu sinh mà cố dùng hết toàn lực, cúi đầu xuống.
Ánh đao hạ xuống, bị hắn né được đỉnh đầu, nhưng trên cổ hắn lại cắt.
Ánh đao lóe lên, dọc theo xương sống lưng, mổ xẻ sau lưng Huyết tán nhân thành hai nửa.
Oanh một tiếng!
Lực sĩ nệ tới một quyền!
Huyết tán nhân đã hoàn toàn không có khí lực, lợi kiếm bị một quyền này đánh bay.
Mà quyền chưởng to lớn kia lại lập tức đánh vào trên người Huyết tán nhân đã bị thương trầm trọng.
Huyết tán nhân như một bãi bùn nhão, bị cú đấm này đánh đến vách tường đối diện trong phòng luyện đan, đụng nát vách tường.
Đá vụn rơi xuông, bao trùm và vùi lấp Huyết tán nhân vào trong đó, chỉ có máu tươi lan ra bốn phía.
Vừa đối mặt!
Huyết tán nhân đã ngã xuống!
* * *