Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 160: Danh tiết thuần khiết của Tô mỗ ở đâu?

Chương 160: Danh tiết thuần khiết của Tô mỗ ở đâu?

Nơi bế quan của Yêu Hổ.
Sau khi được tiểu tinh linh chỉ điểm, Tô Đình từng bước từng bước đi tới.
Trận pháp vẫn còn, không ngừng vận chuyển, nhưng quỹ tích của trận pháp này lại có thể suy tính ra.
Mỗi một bước đều cần cẩn thận tính toán.
Qua chừng gần nửa nén hương, hai người mới chính thức đi đến bên trong.
Dù sao tiểu tinh linh này không nắm giữ được chỗ then chốt của trận pháp trong tay, hơn nữa dựa theo bản lĩnh học được từ vị đạo nhân kia mà làm được như vậy cũng không tính lâu, tốn thời gian lâu một chút nhưng ít ra vẫn có thể đi vào.
Nơi này khá rộng rãi, trang trí cũng không tinh xảo.
Yêu Hổ dù sao cũng là Yêu Hổ, dù cho nó có đạo hạnh cao đến đâu, những bản tính của nó vẫn còn, mặc dù nó có lòng học tất cả mọi chuyện như người tu hành, nhưng nó ở đây một mình, tuân theo bản tính, sống thế nào để thoái mái thì sống như vậy.
Bởi vậy, nơi này có vẻ khá ngổn ngang.
"Phong châu!"
Tiểu tinh linh lao thẳng tới một góc, ôm lấy một viên minh châu màu trắng.
Viên minh châu này có chút tương tự cùng Ngũ Hành Giáp, nhưng chỉ lớn cỡ móng tay, hơn nữa không sáng bằng Ngũ Hành Giáp, lại có vẻ hơi u ám.
"Đây chính là phong châu?"
Tô Đình cảm thấy hơi buồn bực, hắn vốn còn tưởng rằng bảo bối của Yêu Hổ kia được giấu trong trận pháp này, rồi để vào trong hộp kín, cất ở nơi bí ẩn, kém lắm cũng phải tìm một hộp ngọc để bỏ vào.
Nhưng phong châu này lại chỉ tiện tay ném vào một góc.
Quả nhiên là phong cách của yêu quái.
Hắn liếc mắt nhìn, phong châu kia cũng bình thường, không hề khiến người động lòng, ánh mắt chợt chuyển động liếc nhìn chung quanh.
Trên giá ở bên kia bày ra một số binh khí, có đao thương, có kiếm kích, cũng có cung tên, còn có một số chuỳ sắt, mấy vòng tròn, mấy xích sắt.
Những vật này dùng chất liệu không kém, nếu là ở chốn võ lâm nhân thế, thì đây đều sẽ được xếp vào hàng thần binh lợi khí, chỉ kém huyết kiếm của Huyết tán nhân một chút.
Tuy huyết kiếm của Huyết tán nhân không tầm thường, nhưng cũng còn không đủ đạt đến hàng ngũ pháp khí.
Cũng chính là nói đám thần binh lợi khí ở đây, không có một cái pháp khí nào?
"Không phải chứ. . ."
Khóe miệng Tô Đình thoáng co giật, nói: "Yêu Hổ này làm sao lại nghèo như vậy? Tốt xấu gì cũng sống 800 năm, tu vi cao thâm khó dò, lại không dự trữ được gì? Pháp bảo thì ta không hi vọng, nhưng ngay cả pháp khí đều không có?"
Tiểu tinh linh ôm phong châu, yêu thích không buông tay, nghe xong lời Tô Đình nói thì đáp: "Hình như khi con hổ này chưa thành tinh từng bị người đánh, nên cực kì nhát gan, xưa nay không ra khỏi Khảm Lăng."
"Hơn nữa, những năm này Khảm Lăng lại không sinh ra đại nhân vật gì, dù có một số người tu đạo có thiên phú cao, cũng sớm bị con hổ này ăn thịt rồi."
"Trong mấy trăm năm, nó chỉ ở mảnh đất nhỏ Khảm Lăng này, đều không đi ra ngoài lang bạt, không gặp gỡ đại nhân vật gì, chỉ bắt nạt đám người tu hành bản địa thì lấy đâu rapháp bảo?"
"Những thứ kia đều là do đám người tu đạo lúc trước bị nó bắt tới xây dựng kiến tạo động phủ lưu lại đấy."
"Nó chỉ tự mình tu hành, cũng không biết luyện bảo, nào có bảo bối gì?"
Nghe tiểu tinh linh nói như vậy, Tô Đình không khỏi sững sờ.
Hắn cười ha ha, hỏi: "Vậy viên phong châu này thì sao?"
Tiểu tinh linh hài lòng đến mức hai mắt đều híp thành hình trăng lưỡi liềm, đáp: "Phong châu là bảo bối của một người tu đạo ở Khảm Lăng, lúc trước khi xây dựng động phủ, phong châu này đưa tới tác dụng lớn, lão Hoàng Dương đã sớm nói với ta, phong châu này chính là bảo bối tốt nhất của con hổ."
Tô Đình khẽ méo mặt, ánh mắt rơi vào viên phong châu kia.
"Hay chúng ta thương lượng nhé?"
"Thương lượng chuyện gì?"
"Viên phong châu này. . ."
"Ngươi đừng hòng!" Tiểu tinh linh cả giận nói: "Ngươi đã đạt được Long Hổ Huyền Đan rồi, còn muốn đoạt phong châu với ta? Chúng ta đã nói rồi, ngươi cầm đầu to, ta muốn đầu nhỏ, ngươi lại nảy lòng tham, muốn đen ăn đen. . . Không, đen ăn trắng!"
"Không phải ta đang định thương lượng à?" Tô Đình cười hắc hắc nói: "Chúng ta nói chuyện cẩn thận, ta đã nói với ngươi. . ."
"Không nói." Tiểu tinh linh đắc ý nói: "Ta biết trong bụng ngươi đầy ý nghĩ xấu, khẳng định đã sớm muốn một mình nuốt hết bảo bối, cho nên ta mới mang ngươi đi vào."
"Ngươi. . ." Trong lòng Tô Đình nhất thời bất an.
"Nếu ngươi muốn đen ăn trắng, vậy ta sẽ không đi ra nữa, chúng ta đồng thời lưu lại nơi này, ngươi giết ta, ta cũng không đi ra nữa." Tiểu tinh linh hừ một tiếng, nói: "Cách đi ra ngoài cùng tiến vào không giống nhau đâu."
"Ha, tiểu gia hỏa ngươi cũng khá cơ linh đấy." Tô Đình chẹp chẹp miệng, nói: "Tô mỗ là người nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói để phong châu cho ngươi, thì sẽ để cho ngươi. Tô mỗ ta ở bên ngoài luôn nói đạo nghĩa giang hồ, ngươi còn không biết, ở cảnh nội Đại Chu, ta được công nhận là 'Nghĩa bạc vân thiên' ."
"Ha ha." Tiểu tinh linh liếc hắn một cái, tiếp tục ôm phong châu, giống như thập phần vui vẻ.
"Ta tiếp tục tìm xem, ta không tin, lão yêu quái sống800 năm này chỉ có ngần ấy của cải."
Tô Đình hừ một tiếng, nói: "Bên này không phải còn có một nơi sao?"
Hắn chuyển hướng đi về phía một bên khác, chỉ thấy nơi này xếp một cái tủ rất lớn, chia thành hơn một trăm cái ngăn kéo, chỉ là không dán nhãn mác gì.
Hắn hơi cảm kinh ngạc, tiện tay lôi ra một ngăn kéo.
Bên trong ngăn kéo rõ ràng là một gốc nhân sâm, dài chừng hai thước, lớn như cánh tay nhỏ.
Tô Đình ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm nói: "Nhân sâm này không khỏi hơi to rồi?"
Trong lòng hắn đột ngột sinh ra cảm giác mừng như điên, liên tiếp kéo các ngăn kéo ra.
Có một số ngăn kéo trống không, không biết là chưa từng có đồ vật bỏ hay đã bị con hổ kia ăn mất, nhưng trong ngăn kéo ở giữa cũng vẫn có một số vật.
Một hàng dược liệu thượng đẳng như nhân sâm, tuyết liên, hà thủ ô... vân vân, có loại Tô Đình biết, cũng có loại Tô Đình không nhận ra.
Ngoài dược liệu ra còn có một số hàm răng cùng xương không biết lai lịch.
"Vẫn có chút của cải mà."
Tô Đình nở nụ cười tiếng, nói: "Cuối cùng cũng coi như không phải tay không mà quy."
Những dược liệu này đều cực kỳ thượng đẳng, hiếm thấy ở nhân thế, chỉ có trong rừng sâu núi thẳm này mới có thể hái được.
Con hổ này cũng chưa chắc đã tự mình đi đào, có lẽ là do đám tinh quái trong núi dâng lễ cho nó.
"Nhưng đối với lão yêu sống 800 năm thì chút đồ dự trữ này cũng thật keo kiệt."
Kỳ thực những thứ này ở thế gian đều là vật khó gặp, ở trong mắt người tu hành tầng ba, đây đều là bảo bối mà bọn hắn tha thiết ước mơ, có thể trợ giúp cho tinh khí, cũng có thể trợ giúp tu thành chân khí.
Thế nhưng đối với Thượng nhân thì những vật liệu này lại không quý giá bao nhiêu.
Đối với Chân nhân thì lại càng tầm thường.
Con hổ này có đạo hạnh800 năm, Chân nhân tầm thường đã không thể so với nó.
"Nhưng đối với ta thì những vật này cũng là kinh hỉ."
Tô Đình nghĩ như vậy, còn phát hiện bên cạnh có một đống vật chồng lên như một ngọn núi nhỏ.
Những thứ này đều là quần áo, có đạo y, có tăng y, có trường sam, có nho bào, các loại hình thức, chồng chất lên nhau như một ngọn núi, mà những bộ ở thấp nhất kia đã hỏng từ lâu rồi.
Tô Đình biết chủ nhân của những y phục này sợ là đều đã vào trong bụng của con Yêu Hổ kia rồi.
Những người tu hành kia đều đã tu hành thành công, tiến xa trên con đường tu đạo, có bản lĩnh triển khai phép thuật, ở Khảm Lăng mặc dù không phải có danh tiếng vang dội như Tùng lão, nhưng cũng có địa vị cao xa.
Những y phục này dùng chất liệu đều bất phàm, nếu so với quần áo mà Tô Đình cùng biểu tỷ mua lúc trước thì càng cao cấp hơn.
Đáng tiếc người đều tiến vào trong bụng con hổ kia rồi, mà những y phục này cũng đã hư hỏng rồi.
Mà dù đống y phục này không hư, nhưng chủ nhân của nó đã chết, cũng khó tránh khỏi xúi quẩy.
Ở thế gian, sau khi người chết đi, quần áo để lại thường bị ném đi, hiếm có trường hợp hậu nhân giữ lại để mặc lắm.
"Nếu có pháp y cấp bậc pháp khí gì đó, ta cũng có thể chấp nhận đổi một bộ quần áo."
Tô Đình không khỏi hít một tiếng, nhìn về phía những ngăn tủ kia, bên trong ngoài mấy loại dược liệu mà hắn nhận ra, cũng có một số loại không nhận ra, còn có một số vật không biết tên, ví dụ như xương cốt hay hàm răng gì đó, vẫn cần giám định.
Nhưng dù sao cũng bị Yêu Hổ này thu đi, dù Yêu Hổ này nghèo đến đáng sợ, nhưng những vật có thể bị nó thu giấu này cũng sẽ không quá kém cỏi.
"Nếu mấy tháng trước khi ta bắt đầu tu hành có thể có nhưng dược liệu này, tháng ngày sẽ vô cùng thoải mái."
Tô Đình làm một cái bao vải, thu gom hết mọi thứ trong ngăn tủ của Yêu Hổ này, , sau đó cõng sau lưng.
Vì đảm bảo tránh để sót, Tô Đình đi vòng quanh nơi này, cẩm thận kiểm tra một vòng, nhưng không tìm được bố trí bí ẩn gì, ví dụ như phòng ngầm gì đó.
Đối với chuyện này, Tô Đình cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến cũng thấy bình thường, dù sao cũng là một con hổ, không phải cáo già, tạm thời không nói tới việc tác phong sinh hoạt của nó có phải nên kiểm điểm không, nhưng nó thô lỗ một chút cũng là bình thường, cũng không thể hi vọng nó giống lão hồ ly Tô lão gia chủ kia.
"Đi thôi."
Tô Đình nói rằng: "Phong châu đã tới tay, có thể dẫn ta đi chưa?"
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đợi chút, ta tập sử dụng phong châu này."
Nói xong, tiểu tinh linh ôm lấy phong châu, vỗ vỗ cánh mỏng, bay lên.
Tiếp theo, nàng để phong châu ở trước người, nhất thời có một luồng gió bay lên, nâng viên minh châu này lơ lửng ở không trung.
Tiểu tinh linh nở nụ cười hì hì, ngồi phía trên phong châu.
Phong châu mang theo nàng, bay quanh trên không trung, nhưng nàng không cần vỗ hai cánh.
Tô Đình hơi nhíu trán.
Tiểu tinh linh này vốn biết bay, còn cần viên phong châu này để điều khiển hay sao?
Trong nháy mắt này, Tô Đình nghiêm trọng hoài nghi sở dĩ tiểu tinh linh chú ý tới phong châu này như vậy, chính là vì có thể ngồi trên phong châu, để chính mình không cần hai cánh.
"Đúng là đồ lười biếng."
Tô Đình hừ một tiếng, nói: "Nhanh mang ta đi ra ngoài."
Tiểu tinh linh ngồi ở trên phong châu, khuôn mặt nhỏ bé nâng lên, vô cùng nhàn nhã, nhẹ nhàng động một cái là có gió thổi tới, thổi phong châu tới nơi khác.
Tiểu tinh linh ghé sát vào, nói: "Ngươi thề đi, đi ra ngoài không thể hại ta, càng không thể cướp phong châu của ta."
Tô Đình nghe vậy, nhất thời giận dữ, nói: "Ngươi lại không tin ta? Chúng ta tốt xấu gì cũng đã kết bạn đồng hành, đi cả một đường, vừa nãy còn kề vai chiến đấu, kết tình hữu nghị thâm hậu, ngươi lại muốn ta lập lời thề, như vậy chẳng phải là ngươi đang tổn thương tấm lòng của ta?"
Tiểu tinh linh hừ một tiếng, nói: "Không biết xấu hổ, dọc theo đường đi ngươi luôn bắt nạt ta, hơn nữa chúng ta nào kề vai chiến đấu, ngươi vừa đối mặt đã giết người rồi, ta còn chưa kịp giúp ngươi chớ. . . Bớt phí lời đi, ngươi phải thề thì ta mới yên tâm, ngươi đồng ý thì đi, không thì hai chúng ta cứ ở lại đây là được rồi."
Tô Đình nhất thời lắc đầu, nói: "Nói nhăng gì đó? Làm sao có thể làm thế được? Chúng ta là cô nam quả nữ, tuy rằng ngươi hơi nhỏ chút, nhưng muốn Tô mỗ cùng ngươi ở lại nơi này trong thời gian dài, ngươi để danh tiết thuần khiết của Tô mỗ ở đâu?"
Tiểu tinh linh duỗi ngón tay út ra, chạm hai lần trên khuôn mặt nhỏ bé, làm mặt quỷ, nói: "Không biết xấu hổ!"
"Lại đây!"
Tô Đình bỗng nhiên đưa tay, muốn bắt nàng tới, xách ngược lên để đánh mông nàng.
Nhưng trên phong châu thổi tới một cơn gió, giúp tiểu tinh linh tung bay.
Một luồng gió này thổi đến rất nhanh, càng nhanh hơn so với tiểu tinh linh chính mình bay lượn.
"Lại đây!"
"Không được!"
"Ngươi đấy. . ."
Tô Đình đang muốn đi về phía trước, lại đột nhiên ngừng chân.
Tiểu tinh linh cũng nhận ra động tĩnh, cũng ngừng lại.
Một lớn một nhỏ, hai người đối diện liếc mắt nhìn nhau, đều có chút nghiêm nghị.
Bởi vì, ở bên ngoài truyền đến âm thanh.
Có người đến rồi!
Không chỉ có một người!

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất