Chương 163: Nguc kiếm Liễu thị
Ngay khi hai người này tìm được tung tích của Tô Đình.
Sắc mặt của trận sư đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Phía trước đột ngột lóe ra ánh sáng vô cùng sắc bén!
Chỉ thấy năm ánh kiếm bắn tới.
Oanh một tiếng!
Trận pháp mà trận sư vội vàng bày ra nhanh chóng vỡ nát!
Ngũ Kiếm Liễu thị đến!
. ..
Trong nơi Yêu Hổ bế quan.
Thấy cảnh tượng trên tường, Tô Đình lộ ra nét mừng.
Năm người mới đến này có độ tuổi xấp xỉ nhau, đều tầm ba mươi tuổi, tất cả đều mặc áo xanh, đeo một kiếm.
Mới nhìn thì thấy năm người cực kỳ giốnga nhu, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện diện mạo của bọn hắn cũng không giống nhau, điểm khác biệt không ít, nhưng khí chất trên người lại lạnh lẽo tương tự nhau, chính vì thế mới giống như là năm huynh đệ đồng bào.
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau."
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Tô mỗ đã nói rồi, số phận ta luôn luôn vô cùng tốt! Ngươi nhìn bọn hắn đi, sau một phen tranh đấu này, bọn hắn sẽ tàn sát lẫn nhau, đến khi một bên đấu thắng thì cũng chỉ còn lại hai ba tên tàn huyết tàn phế, đến lúc đó lại xem Tô mỗ trừng trị bọn hắn như thế nào!"
Tiểu tinh linh cười nhạt một tiếng, chỉ về phía trước, nói: "Số phận vô cùng tốt? Ngươi nhìn bọn hắn giống như muốn quyết đấu sinh tử sao?"
Tô Đình cứng đờ người, nhìn về phía bên kia.
Hai phe đang giằng co.
Nhưng không lập tức khắc động thủ.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, đã tiêu tan mấy phần sau khi trận sư kia mở miệng sau, liền.
Hai phe đang nói chuyện, giống như đang thương lượng gì đó, giống như muốn giảng hòa?
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị.
"Một ổ rắn chuột!"
Trong lòng của hắn căm giận mắng.
. ..
"Tham kiến năm vị đạo hữu."
Trận sư kia cúi chào.
Vẻ mặt năm người kia rất lạnh lùng, nhuệ khí bức người.
Một người đứng đầu lên tiếng nói: "Long Hổ Huyền Đan ở đâu?"
Trận sư thấp giọng nói: "Vị đạo huynh này là Kiếm Thủ?"
Người kia gật đầu nói: "Trong năm sư huynh đệ ta, ta lớn hơn mọi người hai tuổi, tạm làm Kiếm Thủ."
Trận sư cúi chào, nói: "Thất lễ."
Dừng một chút, trận sư nói rằng: "Trước khi ta đến, Long Hổ Huyền Đan đã bị người khác lấy mất."
Lời này vừa dứt, bầu không khí nhất thời ngưng lại.
Kiếm ý tỏa ra sát cơ lạnh lẽo.
Ngũ Kiếm Liễu thị đều nóng lòng muốn động thủ.
"Bớt nói nhảm đi!"
Kiếm Thủ trầm giọng nói: "Lò luyện đan đã mở ra, dưới tường lại chôn hai người, trước mắt chỉ có hai người các ngươi ở đây, lại có tâm tư bày trận, cho dù Long Hổ Huyền Đan không ở trên người các ngươi, các ngươi cũng nên biết nó ở đâu."
Trận sư còn chưa kịp nói chuyện, một người trung niên còn lại đã đáp: "Khi hai người chúng ta đến, Huyền đan đã mất, chúng ta cũng không biết."
Kiếm Thủ trầm giọng nói: "Vậy có giữ các ngươi lại cũng vô dụng."
Hắn bước về trước một bước, lưỡi kiếm đâm về trước, ánh sáng lấp loé.
Bốn người phía sau cũng tùy theo xông lên.
Khí tức của Ngũ Kiếm liên kết với nhau, vô cùng sắc bén.
"Tuy năm người đồng môn chúng ta thường ở chốn thâm sơn để bế quan tu hành, nhưng cũng sớm có nghe thấy về danh tiếng của đạo hữu, biết trình độ trận pháp của ngươi bất phàm."
Kiếm Thủ nói: "Mấy trận pháp lúc trước thực sự quá tầm thường, không cản được huynh đệ chúng ta, tòa trận pháp trước mắt này không biết có thể ngăn cản năm người huynh đệ ta sao?"
Hai người trận sư nghe thế, sắc mặt kịch biến.
"Chậm đã. . ."
Trận sư mở miệng nói: "Năm huynh đệ Liễu thị cũng có thanh danh hiển hách, ta tự nhận không bằng, nhưng khi chúng ta đến, Long Hổ Huyền Đan này đã thật sự không còn. Chỉ có điều, ta có thể kết luận, thiếu niên lấy được Long Hổ Huyền Đan vẫn đang ở ngay trong cung điện này, chưa từng rời đi, chỉ cần cẩn thận tìm kỹ một lần thì nhất định có thể tìm được tung tích thiếu niên kia, đoạt được Long Hổ Huyền Đan. . ."
Kiếm Thủ nghe vậy, trên trán hơi nhăn lại, nói: "Ngươi biết người lấy được Long Hổ Huyền Đan là thiếu niên?"
Trận sư thấp giọng nói: "Bản môn có một vị trưởng bối, chính là Chân nhân Dương Thần, vừa mới đi qua nơi đây, đã chỉ điểm cho ta một phen."
Hắn nói như vậy rồi ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy năm huynh đệ Liễu thị đều lộ ra vẻ châm chọc.
"Trưởng bối?"
Kiếm Thủ cười lạnh nói: "Đúng dịp, ta cũng gặp một trưởng bối, cũng nói với ta, bên trong cung điện này có một viên Long Hổ Huyền Đan, mà người lấy được Long Hổ Huyền Đan là một thiếu niên tầng hai."
Trận sư nghe vậy thì sắc mặt biến đổi.
Hắn nói ông lão kia thành là trưởng bối của chính mình, chính là muốn lôi kéo chút để tìm chỗ dựa, để năm huynh đệ Liễu thị sinh ra lòng kiêng kỵ, không dám xuống tay với hắn.
Nhưng không ngờ ông lão kia lại không chỉ nói với một mình hắn.
Vốn rằng lão giả kia có cách nhìn khác về hắn, nên ban cho hắn một hồi cơ duyên.
Nhưng lão giả kia dĩ nhiên lại nó cả với năm huynh đệ Liễu thị?
. ..
Trong động phủ Yêu Hổ.
Sắc mặt Tô Đình biến đổi liên tục.
Lão gia hỏa kia chuẩn bị đao cho hắn, không chỉ hai thanh, mà là bảy thanh?
Phía sau không biết có còn hay không, nhưng bảy thanh đao này đã là đủ khiến hắn gặp nguy hiểm về tính mạng.
"Ngươi quả nhiên dễ khiến người ta căm hận."
Tiểu tinh linh ai oán nói: "Làm sao bây giờ? Ta sẽ cùng chết với ngươi sao? Sớm biết thế này thì đã bái vào môn hạ của lão đầu kia. . ."
Tô Đình nhìn nàng một cái, an ủi: "Yên tâm, chúng ta sẽ không cùng chết đâu, chắc bọn hắn chỉ muốn bắt ngươi để luyện đan, hoặc là trực tiếp nuốt sống, ngươi khẳng định sẽ chết muộn hơn, hơn nữa còn chết thảm."
Tiểu tinh linh cả giận nói: "Còn không phải do ngươi hại?"
Tô Đình không để ý đến, chỉ nhìn về phía cảnh tượng trên tường.
Giữa bảy người này dường như có dấu hiệu muốn hợp tác?
. ..
Bầu không khí nơi này rất nặng nề.
Kiếm Thủ Liễu thị nói: "Nếu thiếu niên kia ở ngay trong cung điện này, thì cũng không trốn xa, chính là cua trong rọ."
Trận sư thấp giọng nói: "Kiếm Thủ nói rất có lý, không bằng chúng ta hợp tác, đồng thời tìm được thiếu niên kia, tru diệt hắn để lấy Long Hổ Huyền Đan, sau đó lại phân chia sau?"
"Phân chia?"
Liễu thị Kiếm Thủ cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ rất tốt đấy, chỉ là ngươi dựa vào cái gì mà đòi hợp tác cùng năm huynh đệ chúng ta, lại dựa vào cái gì mà đòi phân một chén canh từ trong tay năm huynh đệ ta?"
Hắn vừa nói xong lời này, trong bốn người đứng sau lưng cũng có một người mở miệng, nói rằng: "Đại ca nói rất có lý, cứ giết hai người bọn hắn đi, Long Hổ Huyền Đan sẽ là của chúng ta, còn có thể phong tỏa tin tức này, để tránh chuyện về Long Hổ Huyền Đan bị đại nhân vật nào đó tra được đến trên người chúng ta."
"Nhị ca nói rất có lý."
"Tam ca nói rất có lý."
"Tứ ca nói rất có lý."
". . ."
Năm huynh đệ Liễu thị do trưởng huynh dẫn đầu, mấy người còn lại chỉ chuyên tâm tu hành, lại kiệm lời ít nói, rất ít khi tiếp xúc cùng người, có vẻ vô cùng chất phác.
Hai người trận sư cũng không dám có ý giễu cợt, chỉ vô cùng nghiêm túc.
Người trung niên khi nãy lên tiếng kia liên tục thay đổi sắc mặt, trong lòng tràn đầy hối hận, trước khi hắn tới, đã sớm biết tranh cướp Long Hổ Huyền Đan này nhất định là việc vô cùng nguy hiểm, cũng sớm biết Ngũ Kiếm Liễu thị tới gần sẽ cực kỳ nguy cấp. Nhưng chí bảo như Long Hổ Huyền Đan thật sự khiến người ta không nhịn được mà muốn mạo hiểm một lần.
Nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy sự mạo hiểm này cuối cùng sẽ khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh.
Tuy hai người bọn hắn có bản lĩnh cao, nhưng cũng tự mình biết mình, khôn thể đấu lại năm huynh đệ Liễu thị.
"Xem ra, Long Hổ Huyền Đan sẽ rơi vào trong tay năm huynh đệ Liễu thị."
Trận sư hít một tiếng, khom người nói: "Ta sẽ không tranh đoạt nữa, chúc năm vị có thể lấy được Huyền đan, một bước lên mây."
Kiếm Thủ Liễu thị cười lạnh nói: "Ngươi không tranh cướp thì ta sẽ không giết ngươi sao?"
Trận sư trầm giọng nói: "Ngươi cũng biết, Long Hổ Huyền Đan gây ra động tĩnh không nhỏ, mà bây giờ ngươi còn không lấy được đến tay, nếu chậm trễ nhất định sẽ sinh biến. . . Ngươi muốn hao hết khí lực trên người hai người chúng ta sao?"
Kiếm Thủ Liễu thị nhấc kiếm chỉ về trước, chậm rãi nói: "Cũng chưa chắc đã mất bao nhiêu công sức."
Sắc mặt trận sư liên tục thay đổi, mới nói: "Tuy bản lĩnh của hai người chúng ta không bằng năm huynh đệ các ngươi, nhưng nếu thật sự muốn đấu, năm huynh đệ các ngươi cũng tất nhiên không thể hoàn hảo không chút tổn hại, vào lúc này, ta đã không tranh cướp nữa, các ngươi còn muốn thêm chuyện hay sao?"
Kiếm Thủ Liễu thị hít một tiếng, kiếm khí bắn ra.
Trận pháp rung động, giống như nứt ra!
Sắc mặt trận sư đại biến.
Liễu thị Kiếm Thủ than thở: "Long Hổ Huyền Đan là chí bảo, có lúc bảo vật cũng đại diện cho tai kiếp, chỉ khi giết các ngươi, chúng ta mới có thể an tâm."
Hắn chém xuống một kiếm!
Bốn người phía sau cũng đồng thời vung kiếm!
Trận pháp đột nhiên bị phá nát!
* * *