Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 162: Hai thanh đao cùn

Chương 162: Hai thanh đao cùn

"Lúc trước ông già kia có đạo hạnh cao thâm, dù là muốn đoạt Long Hổ Huyền Đan, hay trực tiếp đánh chết chúng ta cũng dễ như ăn cháo."
Trên khuôn mặt tiểu tinh linh đều là mê hoặc, nói: "Ông ấy lại không đoạt Long Hổ Huyền Đan, cũng không ỷ vào đạo hạnh cao thâm để giết ngươi, mà lại chọn rời đi luôn, vậy tại sao lại muốn mượn đao giết người? Nếu thật sự muốn giết người, chỉ cần tiện tay giết là được mà."
Tô Đình vuốt thần đao, xa xôi nói: " Không phải ông ta đã nói rõ rồi sao? Ta biểu diễn dấu ấn cho ông ta xem, coi như hữu duyên với ông ta, mà lần này ông ta không giết người, cũng không đoạt Long Hổ Huyền Đan, coi như kết thúc đoạn duyên phận này."
Tiểu tinh linh nghe thế mới bừng tỉnh, nói: "Đúng rồi, người tu hành các ngươi còn rất để ý duyên phận, thế nên ông lão kia mới rời đi luôn. Chỉ có điều, sau khi duyên phận kết thúc, ông ta lại nhìn ngươi không hợp mắt, nên để người khác đến giết ngươi! Kỳ thực chuyện này cũng bình thường, dù sao chính ta cũng cảm thấy ngươi không hợp mắt."
"Nói nhảm cái gì đấy?"
Tô Đình tức giận nói: "Người kiệt xuất như ta đương nhiên sẽ bị đố kị, không cần nhiều lời, nhưng chuyện càng quan trọng hơn chính là chờ hai người tu đạo kia giết ta xong, sau đó bọn hắn đoạt lấy Long Hổ Huyền Đan, nếu ông lão kia vòng trở lại, lại thuận tay giết hai người này, cướp đi Long Hổ Huyền Đan, vậy không phải không có trở ngại về duyên phận sao?"
Tiểu tinh linh nghe vậy, hai mắt nhất thời sáng lên, nói: "Ông ta suy tính rất chu toàn đấy."
Tô Đình cười lạnh một tiếng, không mở miệng.
Tiểu tinh linh ngồi ở trên phong châu, có chút tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc lúc đó muốn cò kè mặc cả, không trực tiếp đi với ông ta, trái lại ở lại chỗ này cùng ngươi, bây giờ phải lo lắng sợ hãi, chờ một lúc còn không biết có thể bị người chộp tới ăn thịt hay không đây."
Tô Đình cả giận nói: "Ta không biết chờ một lúc nữa ngươi có bị người khác bắt để ăn không, nhưng ta biết, nếu ngươi còn nói nữa, hiện tại ta sẽ ăn ngươi."
Tiểu tinh linh hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tô Đình nhìn hai người trên vách tường, ánh mắt nghiêm túc, nói: "Mượn đao giết người? Đao này cũng không quá sắc bén gì? Chỉ sợ là đưa tới đá mài dao cho ta. . ."
Tiểu tinh linh chuyển mắt nhìn tới, nói: "Ngươi thật sự muốn với đấu với bọn hắn? Bọn hắn giống như rất lợi hại nhỉ?"
Tô Đình chậm rãi nói rằng: "Tu vi của bọn hắn đúng là cao hơn ta một bậc, nhưng trong khi đấu pháp, đạo hạnh cao thấp chỉ đại biểu cho nội tình của bản thân, nhưng không thể hiện được bản lĩnh mạnh yếu khi đấu pháp."
"Ngươi phải biết rằng trong chốn hồng trần thế tục, trong khi đánh nhau, sức mạnh xem như một ưu thế, nhưng có sức mạnh cũng không thể chắc thắng."
Hắn nhìn tiểu tinh linh, nói: "Lúc trước tên Huyết tán nhân kia mặc dù đã bị trong thương, không phải cũng bị tiêu diệt trong tay Tô mỗ khi vừa đối mặt sao?"
Tiểu tinh linh suy nghĩ một chút, đúng là có đạo lý.
"Hai người tu đạo Ngưng Pháp?"
Tô Đình từ tốn nói: "Chính diện tranh đấu, cũng chưa chắc ta sẽ thất bại, huống hồ địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, giống như lúc trước đều là ưu thế. . ."
Hắn nhìn về phía tiểu tinh linh, chỉ chỉ vào nàng, nói: "Ta đi tiêu diệt hai người bọn hắn, cho ngươi học bản lĩnh của Tô mỗ một chút!"
Tiểu tinh linh gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Ta ở chỗ này chờ ngươi, chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu."
Tô Đình không để ý đến nàng, nhìn về phía trên vách tường, cười lạnh nói: "Mượn đao giết người? Chưa đạt tới Thượng nhân cảnh, chỉ là hai người tu đạo Ngưng Pháp, thì cũng chỉ là hai thanh đao cùn, đối mặt với người kinh tài tuyệt diễm như Tô mỗ thì không đáng gì? Ngày hôm nay ta sẽ khiến đao của ngươi gẫy ở đây!"
Hắn vỗ vỗ quần áo, một tay nắm chặt thần đao, một tay nắm Ngũ Hành Giáp, muốn lên đường.
Nhưng đúng vào lúc này, hai người trung niên hiện lên trong vách tường kia lại biến sắc.
Tô Đình cùng tiểu tinh linh đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không rõ.
Ngay khi Tô Đình chuẩn bị ra tay, bọn hắn lại thất kinh như thế.
Chẳng lẽ là bọn hắn nhận ra sát ý của Tô mỗ nên sợ mất mật, kinh hãi đến biến sắc?
. ..
"Nguy rồi."
Sắc mặt của người trung niên lúc trước bố trí trận pháp kia liên tục thay đổi, âm trầm nói: "Trận pháp mà ta bố trí ở trước điện lại bị phá vỡ."
"Năm huynh đệ Liễu thị đến rồi?" Tên còn lại cả kinh nói.
"Không sai." Trận sư nói rằng: "Bọn họ tiến trong vào điện."
"Bọn hắn đến cũng quá nhanh rồi? Bây giờ nên làm gì?" Người trung niên cầm kiếm nói: "Năm huynh đệ Liễu thị đều đã Ngưng Pháp, đã luyện thành kiếm trận, bọn hắn liên thủ với nhau thì ở trong tầng ba này, ai có thể chống lại bọn hắn? Hai người chúng ta sợ là đấu không lại!"
"Ta lại bố trí một tòa trận pháp, có thể đọ sức cùng bọn hắn." Trận sư nói rằng: "Long Hổ Huyền Đan dù sao cũng không ở trong tay chúng ta, tạm thời vẫn có thể thương lượng. . . Trước khi không thấy Long Hổ Huyền Đan, hẳn là bọn hắn sẽ không quá áp bức."
Dừng lại một chút, trận sư nói tiếp: "Hơn nữa, trong điện còn có trận pháp, ta là trận sư, bọn họ cần ta."
Người trung niên kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Như vậy thì tốt."
Trận sư nói: "Việc này không nên chậm trễ, trước tiên bày trận pháp đã, có trận pháp ngăn cách, cũng không đến mức khi bọn hắn vừa xông tới đã muốn giết người, có cơ hội nói chuyện cùng bọn hắn cũng chính là cơ hội."
. ..
Ở nơi bế quan của Yêu Hổ.
Bầu không khí ngưng trệ.
Tô Đình trầm mặc.
Tiểu tinh linh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi còn muốn đi ra ngoài giết địch sao?"
Tô Đình im lặng không nói một lời.
Tiểu tinh linh nói rằng: "Ta giúp ngươi đi ra ngoài nhé?"
Tô Đình nhìn nàng một cái, hừ một tiếng.
Trong ánh mắt tiểu tinh linh tràn ngập sùng bái, lập loè tia sáng, nói rằng: "Ngươi mới vừa nói, ngươi rất lợi hại, chỉ là hai người tu đạo Ngưng Pháp thì không thèm để vào mắt. Tuy rằng hiện tại có bảy người, nhưng ngươi lợi hại như vậy, cũng có thể coi như bình thường."
Tô Đình tức giận nói: "Tô mỗ đang nghĩ cách làm sao để bọn hắn được chết một cách thoải mái hơn một chút."
Hắn phất phất tay, nhìn về phía cảnh tượng hiện ra trên vách tường, sắc mặt liên tục biến đổi.
Bản thân hắn chỉ có đạo hạnh tầng hai.
Dù hắn có pháp thuật huyền bí, khi bắt đầu đấu pháp, ý thức tốt, bản lĩnh cao, có thể địch lại tầng ba.
Cộng với lực sĩ do Ngũ Hành Giáp biến thành này, bản lĩnh cũng chỉ tương đương với của hai người tầng ba.
Đối phó với hai tên kia, thoáng dùng kế, hơn nữa địch ngoài sáng ta ở trong tối, Tô Đình tự nhận phần thắng rất lớn.
Nhưng lúc này lại có năm người tới, hơn nữa còn luyện thành kiếm trận, thế này còn đấu thế nào?
Lực lượng của bảy người này dù đối mặt với Thượng nhân, đều có thể chống lại một chút?
Tuy rằng Tô Đình luôn luôn kiêu ngạo, nhưng cũng vẫn tự mình biết mình, cũng không phải lúc nào cũng mù quáng tự đại, hiện tại hai bên chênh lệch quá lớn, thực sự là nguy hiểm tới tính mạng.
"Đều tại ngươi."
Tô Đình giận dữ nói: "Nếu ngươi bớt nói nhảm, chúng ta đã sớm đi rồi, lúc này cũng không bị người khác chặn đường trong động phủ rồi?"
Tiểu tinh linh nguýt hắn một cái, hừ nói: "Ngươi còn không biết ngại mà nói? Nếu không phải ta kéo dài một chút, khi nãy mà chúng ta đi ra ngoài, thì sẽ đụng phải hai người tu đạo đã Ngưng Pháp kia!"
"Hơn nữa, ngươi chỉ biết khoác lác, cũng chỉ có thể dựa vào đánh lén, quang minh chính đại đánh với người ta, còn không chắc có thể đánh thắng được."
"Còn nữa, dù thật sự ngươi đánh thắng được, đánh đến mức kiệt sức, nhưng phía sau còn năm người đến nữa, ngươi sẽ đánh như thế nào?"
"Kết quả chúng ta nhọc nhằn khổ sở, bảo bối đều dâng cho bọn hắn, không nói tới chuyện không công lượm tiện nghi cho người ta, cuối cùng còn khó bảo toàn tính mạng."
"Ta cứu tính mạng ngươi, ngươi còn không biết điều, còn không mau tới cảm ơn ta?"
Tiểu tinh linh tức giận nói: "Hiện tại ngươi nghĩ cách xem nên làm gì?"
Tô Đình khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Có thể làm gì đươc? Đối đầu với kẻ địch mạnh như thế, lại đánh không lại, trước hết cứ trốn ở chỗ này đã. Nơi này vẫn tính là rất bí ẩn, hơn nữa số của Tô mỗ vẫn luôn vô cùng tốt, chắc trong một chốc bọn hắn cũng không tìm được."
Tiếng nói mới dứt đã nghe thấy một giọng nói có vẻ vui mừng vì bất ngờ từ cảnh tượng trên vách tường truyền ra.
"Tìm ra rồi!"
Trận sư nói rằng: "Ta tìm được tung tích của thiếu niên kia!"
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát.
"Đây chính là số phận ngươi vô cùng tốt?"
Tiểu tinh linh nhìn lại, cả giận nói: "Đồ miệng quạ đen nhà ngươi!"
Tô Đình há miệng, nhất thời không biết nói gì.
Quả nhiên không thể hô vang khẩu hiệu.
"Làm sao bây giờ?"
Tiểu tinh linh sợ sệt nói: "Chúng ta sẽ không chết chứ?"

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất