Chương 170: Cái gọi là đại địch cũng chỉ như thế thôi.
Ầm ầm vang vọng!
Trận pháp đổ nát, dấu vết tán loạn!
Ngũ Kiếm Liễu thị lập tức xông vào.
Kiếm khí lạnh lẽo, kiếm trận ngưng tụ thành.
Chỉ thấy bên trong có một thiếu niên, một tay chắp ở phía sau, một tay kia nâng một bé gái sau lưng mọc cánh mỏng, thân thể chỉ to bằng lòng bàn tay.
Thiếu niên này giữ vẻ mặt thản nhiên, khí thái bình thản.
Nhưng khí tức cả người hắn cuồn cuộn, rừng rực chói mắt, như lôi như diễm.
Uy nghiêm bá đạo, dày nặng trầm ngưng.
"Chờ ở đây đã lâu."
Nhẹ giọng nói một lời, tiếng nói như sấm sét.
Ngay cả năm huynh đệ Liễu thị đều không khỏi rùng mình, trong lúc hoảng hốt, dường như bọn hắn đang đối mặt với một vị Thượng nhân đã ngưng tụ ra Âm Thần, pháp lực ngoại phóng.
"Không!"
Liễu thị Kiếm Thủ trầm giọng nói: "Cũng không phải là Thượng nhân, chỉ là tình trạng của hắn quá quái lạ!"
Nói xong câu này, lưỡi kiếm của năm người cùng đâm đến, kết thành kiếm trận, chỉ về đằng trước.
Vô cùng ác liệt, phi thường nhuệ khí!
"Giao Long Hổ Huyền Đan ra!"
. ..
Giọng nói lạnh lẽo kèm theo kiếm ý, không khác gì ngàn vạn mũi tên vô hình cùng bắn tới, làm người nghe không khỏi cảm thấy nhói tai.
Nếu là người thường, có lẽ trong hơi thở ác liệt này đã tán loạn tâm thần, trái tim ngưng đập, khó mà giữ được tính mạng.
Nhưng Tô Đình không phải người thường, càng không phải người tu đạo tầm thường.
Tu vi của hắn đã ngang bằng mấy người trước mắt.
Đối mặt với khí tức vô cùng ác liệt này, Tô Đình lại giống như chưa hề phát giác, chỉ thả tiểu tinh linh ra, sau đó đứng chắp tay, nhìn mấy người tới, lạnh nhạt nói: "Ngũ Kiếm Liễu thị, chỉ đến như thế."
Hắn nhẹ tiến về trước một bước.
Tiếng sấm cuồn cuộn.
Rừng rực như lửa.
Ngũ Kiếm Liễu thị nghe lời này, sắc mặt đều biến.
Trận sư không khỏi kinh sợ lui lại một bước.
Ngũ Kiếm Liễu thị ở phía trước chính diện đối lập cùng thiếu niên kia, khí tức giao chiến, không còn sức làm gì khác.
Nhưng mà trận sư ở phía sau, không bị ảnh hưởng, nhưng cũng kinh hãi vạn phần, tâm tư hỗn loạn.
"Thiếu niên này sao không phải đạo hạnh tầng hai?"
"Làm sao đột nhiên lại có uy thế cỡ này?"
" Ngũ Kiếm Liễu thị đều là tầng ba đỉnh phong, mà năm người hợp lực kết thành kiếm trận, người nào đối đấu với bọn hắn đều có vẻ yếu hơn."
"Nhưng mà thiếu niên này lại có thể khiến Ngũ Kiếm Liễu thị ngưng trọng như thế?"
"Chẳng lẽ Long Hổ Huyền Đan đã bị hắn ăn vào?"
. ..
Tô Đình đối mặt với năm cao nhân kiếm đạo có thể kết thành kiếm trận, mà vẫn không hề có vẻ rơi vào hạ phong gì, trái lại khí thái cuồn cuộn, khác nào thiên lôi.
Hắn từ từ cất bước, trong lúc mơ hồ còn đè ép được cả kiếm thế ác liệt của Ngũ Kiếm xuống.
"Chỉ đến như thế!"
Tô Đình lộ ra nụ cười nhạt, giống như nhớ tới cái gì, lại bổ sung một câu, "Đi vào nơi này còn chậm hơn ta nghĩ quá nhiều, bản lĩnh này của các ngươi so với ta nghĩ cũng kém quá nhiều, khiến Tô mỗ thực sự cảm thấy hơi thất vọng."
Nói xong câu này, trong lòng hắn thoả mãn, thầm tự tán thưởng mình một tiếng.
Ngũ Kiếm Liễu thị tâm như bàn thạch, không hề bị lời nói của hắn dao động.
Ngược lại, trong lòng trận sư vô cùng lo sợ, chỉ lo Tô Đình nói câu trào phúng này sẽ khiến hắn bị liên lụy, bị Ngũ Kiếm Liễu thị giết chết.
Còn tiểu tinh linh lại lườm một cái, trong lòng không ngừng căm giận, thầm nói: "Nếu bọn hắn tới nhanh, hiện tại không chừng ngươi đã chết không toàn thây rồi. Nếu bọn hắn lợi hại, ta xem ngươi còn có lòng thanh thản phong tao như vậy sao?"
Nàng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cũng biết lúc này chính là thời điểm động một cái cũng có thể bùng nổ, thế là điều động phong châu, giấu mình sang một bên, tránh bị liên lụy.
Mà ngay khi nàng tránh né, Ngũ Kiếm Liễu thị đột nhiên ra tay!
Ngũ Kiếm này cùng đến, tạo thành kiếm trận!
Bọn hắn vừa ra tay đã dùng hết toàn lực, không hề nương tay, cũng không có một chút khinh thường nào!
"Giết!"
Kiếm Thủ Liễu thị khẽ quát.
Trong lòng năm người đều hiểu ý, phối hợp nhịp nhàng.
Chuyện này liên quan đến Long Hổ Huyền Đan, không thể khinh thường!
Thiếu niên này uy thế như lôi, cũng khó có thể khinh thường!
Thế nên bọn hắn dùng hết toàn lực, cực kỳ coi trọng!
"Đến hay lắm!"
Tô Đình cười lạnh một tiếng, đưa tay ném ra, Ngũ Hành Giáp bỗng nhiên hiện ra, biến thành một lực sĩ.
Kiếm trận bao phủ trên lực sĩ!
Oanh một tiếng!
Thân thể lực sĩ bỗng vỡ nát!
Nhưng bản thể của Ngũ Hành Giáp lại không tổn hại, rơi xuống đất lại vẫn hóa thành một lực sĩ khổng lồ.
Sắc mặt Ngũ Kiếm Liễu thị đều biến.
Mà lực sĩ kia nện tới một quyền trúng giữa một kiếm đứng đầu!
Sắc mặt Kiếm Thủ Liễu thị đại biến, chỉ cảm thấy cánh tay mất cảm giác, cũng may năm huynh đệ bọn hắn hợp nhất kiếm trận, giống như một thể, mỗi người đều chia sẻ uy lực từ cú đấm này nên hắn mới không bị thương quá nặng.
Chỉ là sau cú đấm này, Ngũ Kiếm Liễu thị đều biến sắc, nhanh chóng lùi về sau.
Trong nháy mắt đã lui về phía sau hơn ba trượng.
Năm huynh đệ Liễu thị liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch.
Trận sư đứng phía sau cũng trợn mắt há mồm, trong lòng rung động, ý lạnh và sự sợ hãi cùng kéo đến. . . Nếu như phía trước không có Ngũ Kiếm Liễu thị, hắn cùng lão hữu truy tìm tung tích, đến đây trực diện đối mặt với thiếu niên này thì có c lẽ vừa đối mặt đã thân tử đạo tiêu?
Tiểu tinh linh đưa tay bịt kín miệng nhỏ, nhưng cũng vô cùng giật mình.
"Lại đến!"
Lúc này, Tô Đình lại khẽ quát một tiếng, tiến về trước một bước, hợp chỉ thành kiếm, nhấn tới.
Một tia sét từ đầu ngón tay hắn bắn ra, hình thành lợi kiếm.
Thiên Lôi Kiếm Chỉ!
Oanh!
Ngũ Kiếm Liễu thị không kịp nghĩ nhiều.
Kiếm Thủ đứng mũi chịu sào, vội đâm bảo kiếm về phía trước.
Lưỡi kiếm đâm vào trong ánh chớp!
Lưỡi kiếm thuộc kim, kim có thể dẫn lôi.
Trong chớp mắt, sắc mặt Kiếm Thủ Liễu thị trắng bệch, khí tức đột nhiên uể oải xuống, mà sau lưng hắn, bốn huynh đệ cũng đều mệt mỏi.
"Ồ cũng lợi hại nhỉ."
Tô Đình hơi kinh ngạc.
Khi hắn ở tầng hai, có thể đánh ra Thiên Lôi Kiếm Chỉ, đủ để lấy tính mạng của người tầng ba, chỉ tiếc vận dụng Thiên Lôi Kiếm Chỉ này cần bộ cương đạp đấu, quá mức phiền phức, nhìn như lợi hại, nhưng khi muốn bắt đầu đấu pháp lại không thực dụng.
Bây giờ Ngưng Pháp thành công, tiện tay là có thể thi pháp, dễ dàng sử dụng Thiên Lôi Kiếm Chỉ này.
Mà Thiên Lôi Kiếm Chỉ này có uy lực cũng hơn hẳn trước kia, người tu đạo tầng ba tầm thường, chỉ sợ bị hắn đánh trúng một đạo Thiên Lôi Kiếm Chỉ là đã mất mạng.
Mà năm huynh đệ Liễu thị này kết thành kiếm trận, ngược lại đã chia sẻ uy lực của lôi đình đến cả năm người, từng người không đến nỗi bị thương tới tính mạng.
Nhưng dù là như vậy, Ngũ Kiếm Liễu thị cũng đều vô cùng suy yếu.
"Đại ca. . ."
Nhị sư huynh đã có ý lui.
Mặc dù từ nhỏ bọn hắn đã không lo sợ gì, lưỡi kiếm chỉ là quyết chí tiến lên, nhưng thiếu niên này hiển nhiên lợi hại đến mức không thể chống đối, thật sự phải tiếp tục tranh đấu thì hầu như chính là lấy trứng chọi đá.
"Không đúng."
Khi Kiếm Thủ Liễu thị bắt đầu sinh ý lui, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Hắn nhìn ra rất nhiều đầu mối.
Thiếu niên này dường như chỉ mới miễn cưỡng đột phá, từ tầng hai đột phá đến tầng ba, đạo hạnh nhiều nhất cũng chỉ tương đương cùng năm huynh đệ bọn hắn.
Thậm chí, vừa mới đột phá nên cũng không có nội tình thâm hậu như bọn hắn tích lũy nhiều năm được.
Bản lĩnh trước mắt triển khai ra có thể so với Thượng nhân, nhưng tu vi không đủ.
Tám chín phần mười là do thiếu niên này đang vận dụng bí pháp gì đó.
Loại bí pháp này nhất định phải trả giả, nhất định sẽ có hậu hoạn, không thể kéo dài lâu.
Đợi thêm chốc lát, có lẽ thiếu niên này sẽ suy yếu, không đỡ nổi một đòn.
Ý niệm trong lòng hắn né qua như vậy.
Năm huynh đệ tâm hữu linh tê, nhất thời hiểu ra.
"Kết trận!"
Kiếm Thủ Liễu thị, thu kiếm về phòng thủ.
Trận này không cầu thảo phạt, chỉ cầu tự vệ, ngoại địch muốn phá trận thì cần phải cùng lúc đánh tan năm người huynh đệ bọn hắn trong chớp mắt.
Kiếm trận phòng ngự như vậy, Thượng nhân cũng chưa chắc có thể hoàn toàn đánh vỡ.
Chỉ là, thiếu niên kia lại không có tiếp tục ra tay, cũng không có ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn bọn hắn kết trận, chờ bọn hắn kết trận xong xuôi mới thấy thiếu niên kia từ tốn nói: "Cũng chỉ là như vậy sao?"
Một tiếng nói nhỏ đầy hời hợt.
Sắc mặt Ngũ Kiếm Liễu thị kịch biến, đều có vẻ giận dữ.
Năm huynh đệ bọn hắn từ khi kết thành kiếm trận tới nay, luôn luôn tự kiêu, được xưng là tung hoành vô địch trong nhóm người tu đạo tầng ba, dù Thượng nhân đến đây, cũng chưa chắc đã không còn sức đánh trả.
Thiếu niên này vốn là cua trong rọ trong mắt bọn hắn, Long Hổ Huyền Đan kia cũng vốn là bảo bối nhất định phải có trong mắt bọn hắn.
Bọn hắn nhọc nhằn khổ sở, hao hết khí lực, phá nát trận pháp, thế mà lại bị thiếu niên vốn bị coi như "Con mồi" này mạnh mẽ áp chế như vậy.
Trong lúc hoảng hốt, năm huynh đệ bọn hắn dường như vội vội vàng vàng đi tìm cái chết vậy.
"Xem kiếm trận này của các ngươi, có khả năng đỡ được một đao cuẩt?"
Vẻ mặt thiếu niên này hờ hững, đi về phía trước.
Hắn vung tay lên, chính là một ánh đao đen kịt, cắt ra không trung, nháy mắt mà tới.
Ánh đao đen kịt lóe lên mà tới!
Một đao này bắn ra quá nhanh!
Một đao này hầu như khiến người khác không kịp phản ứng!
Nhanh như chớp giật!
"Đây. . ."
Sắc mặt Kiếm Thủ Liễu thị đột biến.
Hắn không kịp nghĩ gì, chỉ giơ kiếm đến lên, cố gắng đâm tới phía trước.
Sau một tiếng vang nhỏ!
Mũi kiếm dường như va chạm đến ánh đao!
Hắn thở phào nhẹ nhõm!
Nhưngtrong nháy mắt, mũi kiếm lóe ra tiếng vang.
Đó là tiếng vỡ vụn!
Mũi kiếm vỡ nát, sau đó lưỡi kiếm cũng vỡ vụn!
Một thanh bảo kiếm này gẫy vụn từng tấc từng tấc!
Con ngươi Kiếm Thủ Liễu thị co rụt lại!
Chỉ cảm thấy một tia sáng đen chớp mắt đã tới, lớn dần trong tầm mắt.
Sau đó, hắn hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
* * *